Khuất mắt trông coi

27/03/2019 - 10:30

PNO - Cái đêm đưa mẹ vào viện, tôi van nài chồng giúp một tay. Chẳng cần chồng hiếu kính với mẹ vợ, chỉ cần anh về nhà, lỡ hai đứa nhỏ có bề gì. Anh nhắn lại: “Bận”.

Tôi biết anh có người đàn bà khác đã nửa năm nay. Ngày thấy anh vào khách sạn cùng một cô gái nóng bỏng, ngọt ngào, tim tôi như đã chết. Hôm ấy, tôi cứ đứng ngoài cửa khách sạn mà khóc, đến mức cô tiếp tân cũng ái ngại.

Tôi không dám đánh ghen, không dám bắt tận tay, day tận mặt. Tôi trở về nhà trong trạng thái rũ rượi như người điên và khóc như mưa. Buổi chiều, tôi vẫn đi đón con, đi chợ nấu ăn cho chồng. Tối đến, tôi vẫn chờ chồng về, cùng anh dùng bữa tối. Chồng thấy mắt tôi đỏ hoe, nhưng chỉ an ủi vài câu. Anh vẫn nghĩ tôi buồn vì mẹ đang chiến đấu với bệnh ung thư mới phát hiện.

Mẹ tôi bị ung thư, đó là lý do duy nhất khiến tôi không dám ly hôn với chồng. Làm sao tôi dám đệ đơn ra tòa trong tình cảnh này. Tôi biết, mẹ chỉ còn sống được một thời gian ngắn ngủi. Tôi vẫn hy vọng bà nhìn thấy con gái hạnh phúc. Nếu mẹ mất, tôi cũng muốn bà yên lòng rằng tôi có một gia đình ấm êm, những đứa con ngoan ngoãn và người chồng chung thủy.

Khuat mat trong coi
Tôi biết những việc anh làm, nhưng không nói ra. Ảnh minh họa

Nhưng sự thật quá phũ phàng. Anh ngoại tình ngay khi mẹ vợ còn đang nằm bệnh, khi ngày ngày tôi sấp ngửa hết lo chuyện con cái, đi làm lại tới chuyện của mẹ. Anh chẳng ngờ tôi đã biết, cũng chẳng ngờ nếu mẹ có bề gì, tôi cũng sẵn sàng để ly hôn. Thế nhưng gần đây anh gần như công khai chuyện ngoại tình, chỉ có tôi ngoảnh mặt làm ngơ, khuất mắt trông coi mà ráng chịu đựng. Thấy tôi buồn, linh cảm mách bảo mẹ hỏi vì sao không thấy con rể ghé thăm. Tôi đành nói dối anh bận trông con, bận dự án ở xa để bà bớt lo nghĩ. Càng nói dối, tôi càng thêm đau.

Mỗi ngày với tôi đều là cuộc chiến. Cuộc chiến với công việc hàng ngày, với những đau đớn phải chôn chặt. Đôi lần tôi muốn thử xem chồng có còn cần và yêu mình, nhưng lần nào cũng thất vọng. Các con tôi vẫn quấn lấy bố.

Một đêm, em gái tôi gọi, mẹ nhập viện khẩn cấp, tình trạng diễn biến xấu hơn. Tôi sấp ngửa chuẩn bị vào bệnh viện. Không có bóng dáng chồng ở nhà. Tôi thừa biết anh đi đâu. Đêm qua anh không về nhà, cũng như rất nhiều đêm khác.

Hai con vẫn say sưa ngủ. Tôi gọi cho chồng, chuông vẫn đổ nhưng không ai bắt máy. Tôi gọi tiếp, lần này anh bắt máy và gắt lên: “Đang bận” rồi cúp máy cái rụp. Tôi bực mình, tiếp tục gọi lại 4, 5 cuộc nữa, vẫn là máy bận. Thất vọng, tôi nhắn: “Anh về nhà gấp giúp em trông con và mai đưa con đi học. Mẹ nhập viện rồi, em phải vào viện gấp. Anh về ngay nhé, không có người lớn nào ở cạnh các con cả”.

Đáp lại dòng tin nhắn như van xin ấy là: “Bận”!

Tôi rớt nước mắt, hai cánh tay rã rời, đầu óc quay cuồng. Tôi bất lực thật rồi, bất lực trước người chồng mà mình từng hết lòng thương yêu. Giá như trước đó anh không bắt máy, có lẽ tôi sẽ nghĩ là bồ anh trả lời tin nhắn. Nhưng đó là anh, chính chồng tôi chứ không ai khác.

Khuat mat trong coi
Tôi sẽ không bao giờ quên anh đã lạnh lùng thế nào trong đêm hôm ấy. Ảnh minh họa

Nửa đêm, tôi gọi hai con dậy, bắt taxi đưa con đến nhà bạn, nhờ cô ấy trông giúp. Cô bạn thảng thốt: "Trời ơi, thế chồng cậu đâu?". Tôi chỉ biết rớt nước mắt. 

Trên xe đến bệnh viện, tôi khóc như mưa. Tôi chẳng cần chồng hiếu kính với mẹ mình, chỉ cần anh có trách nhiệm với con cái. Vậy mà anh sẵn sàng ở cùng bồ trẻ chứ không về chăm con. Nếu không gửi được bạn, nếu đêm hôm lũ trẻ ở nhà một mình có bề gì, tôi biết phải làm sao?

Suốt đời tôi sẽ không thể quên sự lạnh lùng của chồng mình trong đêm ấy. Tôi ngỡ mình cố cắn răng chịu đựng để mẹ không lo lắng, để anh tự giác quay về, nào ngờ lại làm mình đau hơn.

Hôm nay, tôi đã chuẩn bị sẵn lá đơn ly hôn cùng những bức ảnh chứng minh anh ngoại tình. Một ngày nào đó, tôi sẽ đứng trước mặt chồng, lạnh lùng nói anh ký, tôi sẽ giành quyền nuôi con. Tình cảm tôi từng dành cho anh, đã thật sự hết rồi.

N.Diệp (Bình Dương)

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI