Khu vườn của yêu thương

09/12/2018 - 14:00

PNO - Giờ anh mới biết anh vô tâm đến nhường nào, cả một vườn rau xanh mấy mẹ con trồng tự bao giờ ngay ở trong nhà, anh cũng không hề hay biết.

Tôi cải tạo lại sân thượng nhà mình thành một vườn rau nho nhỏ, xanh mướt. Tôi làm điều này rất quyết tâm sau khi cậu con trai nhỏ bị ngộ độc thức ăn, phải nằm viện mất mấy ngày. Sân thượng nhà tôi tương đối rộng, đây luống mùng tơi, rau cải mầm, vài thứ cây gia vị, thậm chí cả một giàn mướp hương. Tôi làm vườn với tất cả sự tỉ mỉ, say mê như thuở nhỏ ở quê đã từng làm cùng mẹ. Hơn nữa, tôi dồn tình yêu vào đó để giữ những bữa rau xanh và sạch cho gia đình.

Chồng tôi bận mải miết, anh ít thời gian ở nhà. Tôi cũng giấu biệt vườn rau của mình không nói. Tôi nghĩ anh vất vả và chịu áp lực ngoài kia quá nhiều, những chuyện vặt vãnh ở nhà nếu không mấy vui tôi ít kể. Chủ yếu là các con ríu rít chuyện bạn bè, trường lớp trong ngày với ba. Tôi bận việc dọn dẹp này kia hoặc ngồi kế bên nghe với nụ cười chia sẻ. Vậy thôi, cho ấm nhà.

Khu vuon cua yeu thuong
Ảnh minh họa

Vườn rau của tôi dần dần thu hút được sự chú ý của hai con - một đứa lên tám, đứa lên năm. Đầu tiên sợ những bàn tay hậu đậu làm hỏng những chồi xanh, tôi nhắc các con không lên sân thượng. Nhưng rồi mỗi chiều thấy mẹ mải miết trên ấy, chúng rón rén bước theo sau mẹ. Rồi háo hức xin tưới rau, xin được vun chỗ này xới chỗ kia. Xin được trồng thêm vài gốc hành hoa. Nhìn các con tôi mới biết hóa ra sự can ngăn ban đầu của mẹ là không đúng. Trồng rau hệt như một sự trải nghiệm cho các bé trưởng thành. Chúng hiểu được sự vất vả của làm đất, thương từng mầm xanh lớn lên, cũng tỏ ra bân rộn với những chiều tưới rau muộn... Mẹ con tôi thống nhất niềm vui ấy giữ kín để dành ngày sinh nhật tặng ba cả một vườn rau xanh.

Chồng tôi thì vẫn vậy. Trách nhiệm nhưng vất vả. Chúng tôi đi cùng nhau những năm tháng bình lặng, an toàn. Tuổi trẻ đi qua kéo theo những nồng nhiệt, khi có con sống an yên là đã thấy hạnh phúc rồi. Công việc phía ngoài kéo chồng tôi đi. Việc gia đình, tôi tự quyết tự làm. Đôi khi có bàn với anh, tôi cũng chỉ nhận được một sự ừ hữ: “em thấy hợp lí là được...”.

Khoảng thời gian gần đây, mối quan hệ của chúng tôi bỗng rơi vào nhạt nhẽo, mọi thứ cứ cùn mòn dần đi. Không có cãi cọ, không có cáu kỉnh về đối phương, chỉ là thấy cuộc sống cứ nhạt dần. Nhưng để cải thiện điều ấy, thì tôi chưa biết làm cách nào với một người vốn dĩ quỹ thời gian cho gia đình đã vô cùng ít ỏi như chồng... Đó cũng chính là lúc tôi nghĩ đến việc dọn dẹp lại sân thượng, dồn niềm vui vào đó để bớt nghĩ ngợi những điều không hay.

Khu vuon cua yeu thuong
Ảnh minh họa

Sinh nhật chồng, anh nói anh về sớm. Và anh về sớm thật. Tôi hái mướp, mùng tơi từ chính vườn nhà nấu món canh cua anh thích. Các con chờ ba về, rồi kéo ào ba lên sân thượng. Tôi không biết lúc nhìn thấy vườn rau bất ngờ của mấy mẹ con chồng đã như thế nào, chỉ biết khi anh xuống khuôn mặt còn nguyên sự xúc động.

Anh nói: “Món quà của mấy mẹ con thật đặc biệt, ba rất thích...”. Điều đó anh nói thật lòng, tôi biết, vì chồng vốn không phải là người màu mè. Rồi khi phụ tôi việc bếp, anh nói nhỏ: “Giờ anh mới biết anh vô tâm đến nhường nào, cả một vườn rau xanh mấy mẹ con trồng tự bao giờ ngay ở trong nhà, anh cũng không hề  hay biết...”.

Tôi lặng người quay lại, không nghĩ anh lại nghĩ sâu xa hơn thế. Anh tiếp: “Cả những việc khác nữa, anh luôn nói em tự quyết định mà không chia sẻ, không để ý... Hình như anh chỉ biết mỗi việc mình thôi. Có lẽ từ nay anh sẽ phải suy nghĩ lại, mình sống với gia đình chứ đâu sống với giông bão ngoài kia”. Bàn tay tôi bất giác đặt vào tay chồng, nắm chặt.

Có phải những nhạt nhẽo của ngày qua là vì như thế không? Nếu vậy tôi phải cám ơn khu vườn mướt xanh biết bao nhiêu. Mẹ con tôi đã gieo trồng đủ những hạt mầm yêu thương, và cái tôi nhận lại là sự thức tỉnh cũng từ yêu thương ở chồng.

                                                                                                Thùy Hương

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI