PNO - Sau 3 năm ly hôn, cứ ngỡ trái tim sẽ “nghỉ ngơi” một thời gian dài thì tôi gặp cô ấy. Vợ tương lai không ngừng hối thúc tôi chuyện kết hôn.
Chia sẻ bài viết: |
Thanh Hoa ngô thị 17-10-2023 15:54:10
Một lần đổ vỡ rồi anh lo như vậy là đúng, tới lúc khó khăn đi rồi anh sẽ thấy "tình yêu mạnh ai nấy chết" cho mà coi. Vợ chồng tôi đến giờ 40 tuổi mà chưa có con, tiền bạc bấp bênh nên mỗi người một nơi kiếm tiền, đừng để trái tim làm khổ cái thân,lân cận qua cái đầu rồi đưa đến sự bế tắc. Áp lực của cuộc sống dễ dàng dẫn đến bệnh trầm cảm. Kinh nghiệm của tôi từ việc đọc sách từ chuyên gia, đọc tin tức sự kiện, và quan sát cuộc sống xung quanh mình. Thứ cảm giác yêu đương là vậy:" mà lần sau lại cứ thấy yêu hơn". Chúc bạn luôn luôn vui vẻ.
“Em ơi, chị dọn ra khỏi nhà rồi, đang ở tạm nhà bạn chị. Em liên hệ luật sư cho chị, lần này chị quyết ly hôn”.
Về chuyện phụ nữ dạy chồng, có người nói vui: mấy bà thích dạy cứ dạy, còn tiếp thu tới đâu, làm được bao nhiêu là quyền của học trò.
Con gái tôi gần 3 tuổi vẫn chưa nói được tiếng nào. Mẹ tôi nhắc vợ tôi đưa con đi khám, nhưng cô ấy nổi quạu.
Không để bụng nhưng tôi không khỏi phân vân liệu lang quân tôi có phải là một gerontophile?
Tôi biết quyết định ngày đó của mình khá vội vã và nhẫn tâm, nhưng tôi đã không thể làm gì khác, khi chỉ có một mình.
Tôi giải thích với con, tiền ủng hộ dù ít dù nhiều, miễn vừa sức mình thì đều đáng quý.
Sự tự do lúc đó sẽ thành dư thừa, trống trải, đi ra đi vào mãi mà vẫn chưa hết ngày. Mẹ gọi đó là cái bẫy độc thân.
Chỉ cần một chiếc tai nghe là đủ để phái đẹp thưởng thức audio erotica mà không phiền ai và không ai phiền mình.
Cõi mạng cũng như cõi đời, luôn có người tốt - kẻ xấu. Thôi thì, cảnh giác là cách tự bảo vệ mình khi lướt mạng.
10 năm có nhà riêng, chị Liên luôn chịu phiền phức vì phải sống cùng các cháu bên chồng khi chúng lên thành phố học đại học.
Hằng ngày, do bệnh tiểu đường mà mẹ tôi ăn uống phải kiêng khem nhiều. Tôi rất lo chẳng may lũ kéo tới gây lụt thì mẹ sẽ ăn uống thế nào.
Vợ tôi thường thỏ thẻ: “Có lẽ kiếp trước em nghèo khổ, quần áo thiếu thốn nên kiếp này ông trời bù lại cho em sống trong nhung lụa”.
Làm sao có thể kịp bơi đi như gia đình chúng tôi ngày xưa, khi bây giờ, thiên nhiên không còn là thứ duy nhất ta phải đối diện.
Sống một cuộc đời mòn mỏi như vậy chỉ vì sĩ diện của bản thân và gia đình, cô hoàn toàn không muốn. Cô chọn cách thứ ba: làm mẹ đơn thân.
“Có 3 thứ đáng sợ với tôi nhất trong cuộc đời đó là: chiến tranh, dịch COVID-19 và bão Yagi”.
Sự nín nhịn của chị giúp nhà cửa yên ổn, ba má yên tâm, chồng chị có vẻ cũng hài lòng. Mọi thứ có vẻ rất ổn...
Mới đó mà bây giờ đã không biết người ấy còn sống hay đã chết, có phép màu nào xảy đến hay không...
Cơn bão qua rồi, bài học tích cực để lại là gia đình cần có nhau, người với người xích lại gần nhau hơn.