Khốn khổ vì... dương tính giả

29/09/2021 - 06:00

PNO - Lúc mơ màng, tôi luôn mơ thấy đang ở bệnh viện, có khi đang thở máy... Tôi hét lên, giật mình tỉnh giấc.

Tôi nhớ như in ngày Quyên - đồng nghiệp của tôi gọi điện thông báo bị dương tính. Lúc đó tôi buông điện thoại, chết lặng. Anh Hoà giám đốc lập tức xuất hiện, báo rằng CDC sẽ tới ngay.

Mọi người được test tại chỗ, khai báo lịch trình đi lại. CDC yêu cầu tất cả ở yên tại chỗ, một giờ sau xe tới đưa đi cách ly. Tôi bật khóc, hỏi một câu ngớ ngẩn: “Em ngồi cách Quyên ba cái bàn, bữa Quyên từ phân xưởng về (xưởng có 3 ca F0) em không tiếp xúc với cô ấy, em có được… miễn cách ly không?”.

Anh nhân viên cười phía sau khẩu trang: “Bây giờ em nghĩ coi nên mang theo gì, rồi gọi người nhà ship tới khu cách ly còn hay hơn”.

Anh Hòa giám đốc cũng quyết định rất nhanh: Toàn công ty sẽ cách ly ở khách sạn.

Xui xẻo là bữa Quyên từ phân xưởng về, vợ anh và con gái - bé Tiên (12 tuổi) có ghé qua công ty, nên giờ cũng được đưa tới để cách ly cùng.

Anh Hòa nhỏ giọng: “Vợ anh mấy hôm nay không khỏe. Em chăm sóc bé Tiên giùm anh”. Tôi hoảng. Rủi vợ sếp là F0, chẳng phải bé Tiên cũng đầy nguy cơ? Nhưng tôi không dám từ chối sếp.

Ánh sáng tràn ngập khắp nơi, phố xá bình yên... là cảnh thần tiên so với căn phòng kín mít (Ảnh minh họa)
Ánh sáng tràn ngập khắp nơi, phố xá bình yên... là cảnh thần tiên so với căn phòng ngột ngạt (Ảnh minh họa)

Phòng khách sạn 12 mét vuông, kín mít không cửa sổ. Ngày lẫn đêm tôi và bé Tiên soi mình trong thứ ánh sáng nhân tạo trắng lóa. Nếu không mở điện thoại xem giờ, chẳng biết ngày hay đêm, đã qua bao nhiêu ngày…

9g người của khách sạn mới đưa đồ ăn sáng. Cháo sền sệt, nhạt nhẽo. Bé Tiên phụng phịu: “Đổi món khác được không chị?”. Tôi dỗ: “Đang dịch mà em, ráng ăn đi”. Tiên gọi ba. Tiếng sếp gầm lên trong điện thoại: “Không ăn thì nhịn đói. Lúc này là lúc nào mà con còn mè nheo”. Tôi dỗ dành Tiên, mà cũng tự nói với mình: “Cố gắng đi em. 14 ngày nữa chị em mình sẽ ra khỏi chỗ này”.

14 ngày, ai ở trong căn phòng kín mít sẽ biết dài hay ngắn.

Ba ngày sau khi vào khách sạn, cổ họng tôi khô rát như thể có ai đang chà xát trong đó. Và máy lạnh mở suốt ngày khiến tôi sổ mũi. Đó là sau này tôi mới nghĩ ra, lúc đó tôi đinh ninh mình đã mắc COVID-19. Tôi tới số rồi.

Gọi về cho ba mẹ, tôi tuyệt vọng: “Con không xong rồi, chỉ chờ có kết quả là họ hốt con vô bệnh viện”. Mẹ khẳng định do tôi súc họng nước muối nhiều quá nên niêm nạc bị tổn thương. Súc ít lại và pha muối nhạt thôi. Tôi dạ dạ nhưng vẫn nghĩ mình... tiêu rồi.

5 ngày, không thấy CDC xuất hiện. Mỗi lần nghe điện thoại reo, tôi giật mình thon thót, chỉ sợ CDC báo tôi... dương tính. Cũng vì quá hồi hộp nên tim tôi luôn đập nhanh và rất mệt, cảm giác thở rất khó. Mũi nghẹt cứng khiến việc thở với tôi là cực hình.

Bé Tiên khóc, nói: “Chị đừng chết nha, em sợ lắm. Chị có chết thì báo trước, em chạy lên phòng ba mẹ”. Tiên đã ba lần định lẻn lên lầu tìm ba mẹ, lần nào cũng chạm mặt anh bảo vệ. Bảo vệ đe: “Anh còn thấy em ra ngoài, anh sẽ đưa em đi cách ly tập trung”.

Ngày nào ba mẹ cũng gọi mấy lượt, trấn an tôi. Y tế phường cung cấp viên sủi C, thuốc cảm, tinh dầu xông mũi. Tôi bớt sổ mũi, đau họng nhưng vẫn mệt và khó thở. Ngày nào tôi cũng "rình" coi mình còn khứu giác, vị giác không. Tôi nhờ Tiên kiểm tra: “Em nếm nước muối này giùm chị, coi mặn ít hay mặn nhiều”. Con bé vui thì làm, không vui nó nói: “Chị tha cho em”.

Hàng ngày lướt Facebook, xem các clip bệnh nhân nằm la liệt trong bệnh viện, tôi càng sợ. Đêm, tôi thức trắng, gần sáng mới chợp mắt. Lúc mơ màng, tôi luôn mơ thấy đang ở bệnh viện, có khi đang thở máy. Tôi hét lên, giật mình tỉnh giấc...

Tôi biết mình bị triệu chứng dương tính giả. Nếu không tự vực mình dậy, tôi sẽ kiệt quệ tinh thần, mất dần đề kháng và dính COVID-19 thiệt. Nếu tôi có bề gì, sẽ có lỗi với ba mẹ, người thân, với sếp đã tin tưởng gửi con cho tôi. Tôi tự hỏi mình: con bé Thư mạnh mẽ, không sợ trời không sợ đất đâu rồi? Hơn 10 năm lăn lộn ở Sài Gòn không sợ, sao lại sợ khi đang an toàn ở đây?

Tôi không lên Facebook, không xem các clip tiêu cực. Tôi rủ Tiên chạy bộ tại chỗ, nhảy tại chỗ, tập yoga… Tôi lên mạng học về thiền định và tập thiền. Kết quả khả quan của những người đi trước khiến tôi có thêm động lực. Tôi nhận ra khi lòng lắng lại, tâm trí rỗng không, tôi thấy nhẹ nhõm, bớt dần những suy nghĩ tiêu cực. Khi kiểm soát được tâm trí, làm chủ cảm xúc, tôi dần tìm được bình yên.

Tâm lý không tốt đã khiến tôi tin chắc mình bị nhiễm COVID-19 (Ảnh minh họa)
Tâm lý không tốt đã khiến tôi tin chắc mình bị nhiễm COVID-19 (Ảnh minh họa)

Kể thì ngắn gọn vậy thôi, thật ra đó là một quá trình gian nan, tôi phải đấu tranh với tư tưởng yếu đuối, với thân xác lười biếng. Người ta nói khó khăn nhất là chiến thắng bản thân, bởi tư tưởng luôn thỏa hiệp, buông xuôi. Tôi phải tự đề ra kỷ luật với mình, kiên trì với các phương pháp thể dục và thiền định, bồi dưỡng để nâng cao sức khỏe.

Ngày 14, sau khi test, cả đoàn đều âm tính. Xuống sảnh khách sạn, tôi ôm các chị đồng nghiệp. Bọn tôi cười mà nước mắt tràn mi, như thể vừa từ cõi chết trở về. Tôi nhìn ánh sáng tràn ngập khắp nơi, phố xá bình yên… bỗng thấy thật đẹp đẽ. 14 ngày trôi qua như một giấc chiêm bao. Chúng tôi đã được về với đời thường.

Tôi nhận ra tôi yêu cuộc sống này biết mấy, bởi đời luôn tươi đẹp.

   Minh Thư

 

 

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI