Chỉ có về với má mới là tết. Mùa sum vầy mà thiếu con cháu tội má lắm. Mà, mùa xuân của má còn được mấy lần nữa đâu…
Kể từ lúc mẹ tôi hối hả chạy theo tiếng còi tàu vang dài thúc giục, đặt chân lên toa tìm ghế, là mẹ đã có tết.
Bây giờ lại là những ngày cuối năm, nhắm mắt lại ngửi đôi bàn tay mình, như thể đâu đó trong xa xăm thoảng về mùi lá mai năm cũ…
Trong giai đoạn khó khăn, quà tết chỉ những ký gạo, vài trăm gram đậu, mà vẫn mang niềm vui cho cả gia đình. Ôi, nhớ quá!
Và rồi tháng Chạp lại về. Có điều gì đó thật lạ lẫm, xôn xao, man mác, rưng rưng trong mưa, trong gió, trong nắng, trong sương...
Cải cúc lặng lẽ đơm hoa. Những đóa hoa cánh trắng mảnh mai, nhị vàng thanh tao xòe ra như những mặt trời nhỏ.
Ngồi trên chuyến xe đò trở lại Sài Gòn để quay về cuộc mưu sinh, xe chưa kịp rời khỏi quê mà bụng dạ cứ bồi hồi thấy nhớ… mùi tết.
Giờ đây, trong đủ loại món ăn ngày tết, giò xào không còn là điều háo hức với chúng tôi như những ngày tết cũ
Anh nói, đợt này về nhà sẽ làm món cá um rơm và món xôi gà hấp mà anh đã được ăn từ những ngày thơ bé.
Tết này tôi về thăm nhà ngoại, con đường ngày xưa vẫn không nhiều thay đổi
Nhìn hàng chậu vạn thọ rực lên trong nắng xuân, tôi nhớ những ngày tết xưa có má cười rạng rỡ bên hoa, có ba thích món mứt khoai lang.
Phải nói ngay nó không phải là thứ mà người lớn hay trẻ em đều mê nhé!
Những cánh diều tuổi thơ đến nay vẫn còn với tôi trong những buổi chiều “tháng Giêng kéo dài”, khi mùa nắng và mùa gió chướng vẫn còn
Cách đây gần mươi năm, lần đầu tiên đặt chân đến An Thái, được bạn đưa đi xem nhiều di chỉ, di tích, các lò võ, về dấu xưa thầy giáo Hiến.
Chợ tết bây giờ muôn hồng nghìn tía nhưng tôi cam đoan không có ai làm mứt chuối thơm ngon đậm dấu ấn trẻ thơ như mẹ tôi làm.
Những tấm ảnh lại gợi cho tôi một câu chuyện khác, niềm vui khác của những cái tết năm cũ đó là thú chụp ảnh tết.
Bữa cơm ngày Tết ngoài ý nghĩa sum vầy đoàn tụ còn thể hiện tấm lòng thơm thảo của con cháu đối với ông bà, cha mẹ và tổ tiên đã mất.
Những đứa cháu của bà từ thành phố về ăn Tết cứ thích túm tụm trong gian bếp, vừa tán chuyện, vừa khêu hồng ngọn lửa.
Ca dao ta có câu: “Nhớ khi tối lửa tắt đèn/ Có làng có xóm lỡ làng có nhau”
Tôi nhớ việc đầu tiên đến chợ là má ngồi trước mâm bán hàng mã, lựa mua bộ quần áo đẹp cho ông bà Táo...
Thịt mềm, béo và thơm; lòng trắng của trứng vừa giòn vừa dai; củ kiệu chua chua, cay cay… Cả nhà ai cũng khen ngon khiến má rất vui.