Khi hôn nhân không hạnh phúc nên làm gì?

29/03/2018 - 13:00

PNO - Chưa khi nào trong đời tôi nghĩ mình sẽ hành động như một con ngốc thế này. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng có ngày mình bám đuôi theo người đàn ông mình hết lòng yêu thương với cảm giác phạm tội thế này...

Tôi đã mang câu hỏi "khi hôn nhân không hạnh phúc thì nên làm gì" đi hỏi biết bao nhiêu người, tư vấn biết bao nhiêu diễn đàn, hội nhóm để tự tìm cho mình câu trả lời xác đáng nhất, đặc biệt không làm ảnh hưởng đến con mình, những đứa trẻ đang tuổi lớn.

Khi hon nhan khong hanh phuc nen lam gi?
 

Chúng tôi thực ra đã có những ngày yêu nhau nồng nàn hơn tất thảy mọi cuộc tình khác. Lúc mẹ anh ra sức ngăn cản vì cho rằng tôi nhỏ xíu khó bề sinh con, anh đã từng muốn tự tử để bảo vệ cuộc tình này. Chúng tôi đã lao vào nhau bất chấp mọi thứ, bất chấp bài học lễ nghĩa đạo đức mà mẹ tôi đã dạy tôi từ nhỏ. Tôi cố mang thai cho bằng được để chứng minh rằng “tôi bình thường”. Quả thật, việc sinh con trai đã làm nguôi sự ngăn cản của mẹ chồng, đã làm cho tình yêu của chúng tôi thêm lớn lao. Chúng tôi về với nhau khi con được một tuổi. Vui và ấm áp biết chừng nào.

Cuộc sống quả thật khó đoán định. Tôi, trong cơn cảm xúc yêu thương cao ngất ấy, đã đề nghị được nghỉ việc ở nhà chăm con và cơm nước phụ mẹ chồng. Khỏi phải nói, anh đã mừng như thế nào, ôm tôi vào lòng, hôn lên trán tôi và thì thầm hàng vạn lời cảm ơn. Mà tôi khi ấy, cần gì nói lời cảm ơn cho khách sáo, tôi chỉ thấy mình sao mà hành động đúng quá. Chỉ có tình yêu, thật đúng là chỉ có tình yêu mới đủ cho con người đứng trước những quyết định hệ trọng của đời mình thường ra quyết định rất nhanh.

Khi hon nhan khong hanh phuc nen lam gi?
 

Đã mười năm rồi kể từ ngày tôi ở nhà ấy. Chúng tôi đã có thêm hai đứa trẻ nữa. Mẹ chồng cũng đã mất. Một mình tôi gánh gồng mọi thứ. Tất tả ngược xuôi đón đứa lớn, đưa đứa nhỏ. Vất vả nấu cho đứa chén cháo, đứa chén súp và cơm nóng cho anh. Lâu lâu nhìn mình trong gương, tôi thấy mình thật thảm bại. Nhưng nhìn con khỏe khoắn, chồng thăng tiến, quần là áo lượt bảnh bao, mới thấy rằng công sức của mình rất xứng đáng.

Anh, vì công việc, cứ thất thường đi về, bữa ngủ nhà, bữa đi công tác. Tôi không nhớ đã bao lâu rồi, mình không ra ngoài cùng chồng. Đã bao lâu rồi, tiệc tất niên công ty của chồng mình không đến dự. Đã bao lâu rồi, anh chẳng còn ôm tôi vào lòng nói lời cảm ơn như những ngày trước nữa. Cuộc vui của tôi bây giờ, quẩn quanh với công việc nhà, con cái. Tôi còn biết tìm vui nơi đâu.

Khi hon nhan khong hanh phuc nen lam gi?
 

Cô đồng nghiệp của anh, người từng là bạn tôi chạy đến nhà giữa trưa thì thầm với tôi rằng hình như anh có người khác, tôi không tin. Tình yêu ấy đẹp đến thế cơ mà. Cậu em trai từng làm cùng cơ quan nhắn tin nói thấy anh đi với ai đó, tôi cũng không tin. Đến ngày 8/3 vừa qua, khi tôi nửa đùa nửa thật nói anh mua hoa tặng tôi đi, anh lạnh nhạt bảo “em mà bày đặt làm gì, không phải em quy hoa ra tiền hết sao...”, tự nhiên trong tôi trào lên một linh cảm gì đó, không diễn tả được.

Khi anh huýt sáo thật lậu trước gương rồi ra khỏi nhà đi làm, tôi vội leo lên xe ôm dưới chân căn hộ và chạy theo anh. Chưa khi nào trong đời tôi nghĩ mình sẽ hành động như một con ngốc thế này. Chưa bao giờ tôi tin rằng có ngày mình bám đuôi theo người đàn ông mình hết lòng yêu thương với cảm giác phạm tội thế này.

Khi hon nhan khong hanh phuc nen lam gi?
 

Vòng vèo theo anh đi mua thú nhồi bông, vòng vo theo anh đi mua hoa hồng, tôi cứ thấy mình trơ đi cảm xúc. Khi nhìn thấy tận mắt người đàn ông, chồng chính danh của mình, dùng vòng tay ấy ôm thật chặt một người phụ nữ khác, trong căn nhà xinh xinh cuối con hẻm nhỏ, tôi gục xuống. Còn nhớ anh xe ôm hỏi nhỏ “chị có đi về được không?”. Khoảng đường về nhà 10 cây số mà dài như vô tận, tôi cứ ngỡ mình vài lần suýt ngất đi. Vào được chính nhà của mình, tôi lăn ra khóc, khóc như những giọt nước mắt cả đời này cộng lại, khóc điên loạn. Và điên cuồng đập phá đồ đac trong nhà... Những tưởng mình vừa trải qua một cơn địa chấn...

Anh về, nhìn 3 đứa nhỏ ngồi ngơ ngác, tôi thì nằm ngoài sofa, đồ đạc ngổn ngang, bình thản nói “biết rồi à”. Nếu không có con ngồi đó, tôi tin mình có thể ngồi bật dậy và cắn con người đó thành trăm mảnh. “Nếu đã biết thì mình ly hôn, anh không còn yêu em nữa”. Sự lạnh nhạt của anh, còn đau hơn cả thời khắc tôi chứng kiến anh ôm người phụ nữ khác. Nhưng lúc ấy, tôi dường như chẳng muốn làm gì.

Khi hon nhan khong hanh phuc nen lam gi?
 

Tôi rốt cuộc lại nghĩ rằng mình không nên ly hôn, dù biết chiếc xe máy của tôi anh nói bị mất lại đang ở trong nhà người kia, dù biết tết vừa rồi anh không đi Campuchia với bạn phổ thông mà ăn tết bên ấy. Dù anh về nhà, ngày nào cũng bảo ly hôn đi.

Tôi sợ, sợ mình không đủ điều kiện nuôi con. Sợ con mình lớn lên không có bố thì lêu lỏng. Sợ đủ thứ trên đời này, những nỗi sợ rất đỗi đàn bà...

Tôi phải làm sao đây?

Nhật Linh

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI