PNO - Chị chồng ly hôn, dự định đưa con về ngoại ở. Vì thương con gái, mẹ chồng bắt đầu đối xử tệ với con dâu và cháu nội.
Chia sẻ bài viết: |
Tuấn 18-12-2020 13:01:40
Mẹ thương con của mẹ nhiều mà cũng không được nữa? Có thể ngoại chồng bạn thương con gái là mẹ chồng bạn nhiều quá nên mẹ chồng của bạn lại thương con gái như vậy, đó gọi là cái "tình mẫu tử thiêng liêng". Tôi cảm nhận thêm rằng tình phụ tử và tình mẫu tử nó chân thật và sâu sắc đến mức nào từ khi có con. Tôi vẫn biết rằng cha mẹ tôi lo lắng cho ai nhiều ai ít nhưng đó là tình mẫu tử, phụ tử tôi vẫn khuyến khích miễn sao cha mẹ được vui đến ngày nhắm mắt và hơn nữa cũng thương anh em tôi nên tôi cho đó vẫn là cái phước của anh em tôi thôi. thân chào bạn!
Ha Nguyễn 18-12-2020 12:17:02
nếu bài báo là thật thì chồng ko ra ở riêng thì mẹ con bạn tìm đường mà thoát thân đi,sống kiểu đó cũng chả bằng chết,ở ngoài đã áp lực rồi,về đến nhà là phải thoải mái,bình yên.Chứ về nhà mà vậy thì ... phát rồ
Thanh 17-12-2020 13:40:51
Bạn hãy thuyết phục chồng bạn ra riêng đi. Trước nhất cho con bạn không phải so bì cách đối xử của bà mà tủi thân. Sau nữa kinh tế bây giờ khó khăn. Tại sao tiền của mình làm lại phải chia sẻ cho một người khi mà hoàn cảnh không khó khăn gì. Khi đã quyết định ly hôn thì chị chồng bạn cũng phải hình dung ra mọi việc sẽ xảy ra. Nếu do bạn tự nguyện chia sẻ thì nó khác. Đằng này là sự bắt buộc không có tình lý. Mong vợ chồng bạn tìm được cách giải quyết ổn thoả để có cuộc sống không nặng nề về tình cảm gia đình.
Nhiều người chỉ nhìn vào tiểu tiết mà quên đi những thứ quan trọng hơn, không nhìn thấy những nỗ lực của đối phương.
Hôn nhân đổ vỡ và stress sau sinh đẩy tôi đến với rượu, rồi sa vào cờ bạc. Nợ chồng nợ, số tiền tôi phải trả lên đến gần 500 triệu đồng.
Ai nấy nhận ra, những gì chúng tôi gặp chẳng là gì so với những đau thương, mất mát đồng loại đang gánh chịu.
Đến tuổi nào đó, khi đã dày dạn sự trải nghiệm, ta nhận ra: để mọi thứ về ngưỡng bình thường đôi khi đã là mơ ước.
Người ở lại sẽ ra sao, khi người thân yêu đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời chẳng để lại lời nhắn nhủ, dặn dò nào?
Nhìn tôi hôm nay, ít ai nghĩ tôi từng đói khát, thèm làm sao một miếng bánh mì, một ngụm nước mát...
Phải chăng khi ta càng ít đòi hỏi sự quan tâm, ta càng dễ bị lãng quên? Hay là chính ta đã vô tình tạo ra cái khuôn khổ ấy cho mình?
Trong lúc trò chuyện vui vẻ, mẹ chồng hỏi tôi: “Con cho mẹ mượn lại 5 cây vàng cưới".
Quyết định ly hôn, Nga muốn dạy cho chồng một bài học.
Có bà mẹ chồng hiện đại, tiến bộ, tôi thấy mình vô cùng may mắn.
Thấy chồng nghỉ việc đã tròn 2 tháng nhưng vẫn chưa lo lắng, hối hả gì, chị Quỳnh quyết định… bàn giao vài thứ...
40 năm bên nhau không cần danh phận hóa ra lại là khoảng thời gian ông bà được sống trọn vẹn với tình yêu.
Tôi căng mắt cỡ nào cũng không nhìn thấy tương lai. Lương tháng nào hết vèo tháng đó.
Nếu không có biến cố đó xảy ra, tôi không biết chừng nào đứa con dâu duy nhất trong nhà mới được má đoái hoài.
“Tùy em chứ, lỡ em hết tiền, lỡ không đúng, lỡ anh nói sai...", cứ như vậy, vợ trở thành người quyết định tất cả mọi việc.
Không tính vụ lợi, cách các cô các bà dùng ân ái để bày sắp bẫy rập với mục đích dễ chấp nhận, hay cả dễ thương, là vô cùng phong phú.
Phá sản, nghiện rượu, gia đình tan nát, ông Phong đã may mắn làm lại cuộc đời nhờ tình yêu thương của con gái.
Mẹ hỏi chị Hai có làm ăn gì không, mẹ cho tiền. Tôi mượn mẹ 50 triệu đồng, mẹ nói muốn làm ăn thì đi vay, ngân hàng thiếu gì tiền.