Kẹo gừng của mẹ

07/05/2013 - 07:20

PNO - PNO - Nhớ những ngày còn bé, để giúp con gái chống chọi với cơn ho và cũng là để “dụ” con gái chịu khó đến nhà trẻ, mẹ hay nấu một ít kẹo gừng.

Chỉ với chút gừng tươi trong vườn, ít đường đen thái nhỏ, chút vừng trắng... hình như tất cả nguyên liệu chỉ có ngần ấy. Với bàn tay khéo léo của mẹ, từng ấy thứ trở thành những thanh kẹo gừng vừa ngọt, vừa cay đủ độ, vừa thơm thơm mùi vừng.

Keo gung cua me
 

Hôm nào cũng vậy, trước khi đi học (nhất là những ngày mùa đông) ngoài việc quàng khăn thật ấm, mặc quần áo thật dày, tất găng đầy đủ, mẹ không quên đưa cho con gái vài thanh kẹo gừng để ăn dọc đường đến trường. Con đường đi học nhờ vậy mà ngắn lại. Vị ngọt vương trên đầu lưỡi, hơi cay ấm đọng lại ở cổ họng.

Ngày ấy con chưa hiểu thế nào là hơi ấm của tình mẹ. Với con kẹo gừng chỉ đơn giản là một thứ kẹo, một thứ quà. Phải mãi sau này, khi dần khôn lớn, con mới nhận ra tình thương, tình yêu và cả sự lo lắng của mẹ dành cho con được gửi gắm trong thanh kẹo bé nhỏ ấy. Giờ kẹo gừng không còn, con cũng không bảo mẹ làm lại chúng cho con (không phải vì con không còn thích thú nữa mà con không muốn mẹ nhọc nhằn thêm). Trước mỗi đợt gió bấc về mẹ lại nhắc con gái mặc ấm, nhớ đi tất, nhớ quàng khăn, không được để lạnh cổ và bàn chân. Lần nào cũng thế, gần như thành một thói quen. Với mẹ, con gái dù lớn khôn đến đâu trong mắt mẹ cũng chỉ là đứa trẻ nhỏ dại.

Thay cho kẹo gừng mẹ nấu, giờ con hay ăn ô mai gừng. Mỗi lần đến tiệm, con lại dừng chân trước loại ô mai duy nhất ấy. Nó khiến con nhớ mẹ. Nó làm hiện về vị cay nồng thanh thanh của gừng, chút mặn ngọt chua cay của thanh kẹo ngày xưa mẹ làm. Nó vừa làm con ấm hơn trong những ngày đông lạnh và giúp con tin rằng con luôn có mẹ ở bên, mẹ luôn dõi theo con trên mọi nẻo đường.
 

NHƯ QUỲNH 

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI