Hủy lễ chạm ngõ vì nhà trai phát hiện tôi có bầu trước

13/03/2016 - 08:30

PNO - “Nếu còn cố cưới em, anh sẽ bị bố mẹ từ. Hay em cứ bỏ thai đi rồi mình tính tiếp!"

Tôi và anh đã yêu nhau được gần 2 năm nay. Anh là người đàn ông tâm lý và sống rất tình cảm. Theo kế hoạch, sau khi tốt nghiệp thì anh sẽ cưới tôi làm vợ. Chính vì cái ý tưởng đó nên tôi đã nhẹ dạ trao cho anh tất cả. Tôi đặt trọn niềm tin nơi anh, nơi một cuộc sống hôn nhân đủ đầy.

Và tất nhiên, những lần đi quá giới hạn ấy, với một đứa chẳng biết gì như tôi thì làm sao có thể nghĩ tới những phương pháp để bảo vệ mình. Và chuyện gì tới cũng tới, một ngày tôi biết mình có thai với anh. Hoảng loạn lắm với tin này nhưng tôi cũng kịp trấn an mình bằng suy nghĩ: Anh ấy là người đàn ông tử tế, yêu thương mình như vậy thì có việc gì mà phải sợ.

Đúng như tôi nghĩ, khi tôi nói tin này cho anh biết, anh không hề có ý bỏ chạy hay hèn hạ bỏ rơi mẹ con tôi. Anh động viên và hứa sẽ về thưa chuyện với bố mẹ để lễ cưới được tổ chức sớm hơn dự định. Anh còn lên cả kế hoạch bảo lưu kết quả học tập của tôi để tôi có thêm thời gian nghỉ ngơi khi bầu bí. Tôi hạnh phúc lắm với những yêu thương anh dành cho mình.

Huy le cham ngo vi nha trai phat hien toi co bau truoc
Tuyệt vọng với cuộc sống đầy khổ đau (Ảnh minh họa)

Khoảng hơn 1 tuần sau khi biết mình có bầu, tôi được anh dẫn về ra mắt. Ngày hôm đó khỏi phải nói tôi hồi hộp và lo lắng thế nào. Tôi sợ gia đình anh không chấp nhận mẹ con tôi. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua, tôi được cả nhà đón nhận niềm nở lắm. Riêng chỉ có bố anh là tôi thấy ông không ưng cô con dâu tương lai là tôi thì phải. Sau buổi ra mắt, chúng tôi lại quay về Hà Nội, và tôi cũng tâm sự với anh về bố anh, thì anh cũng gạt đi nói tính ông vẫn nghiêm khắc và lạnh như vậy.

Rồi một vài thủ tục khác diễn ra để đám cưới của chúng tôi được tiến hành. Tưởng rằng hạnh phúc tôi đã nắm trong tầm tay, vậy mà đó chỉ là một thứ hạnh phúc thật mong manh…

Ngày chạm ngõ đã định, cả nhà tôi cùng các bác trong họ đã có mặt đông đủ để đón nhà trai. Vậy mà nhà trai đã không đến. Chờ mãi không thấy họ tới, tôi có gọi cho anh thì được biết: “Nhà anh không xuống nữa, em tìm ra lý do nào nói với cả nhà hộ anh, còn anh sẽ nói chuyện này sau”. Tôi cố hỏi thì anh ra cái điều chất vấn tôi: “Bố mẹ anh đang thắc mắc không biết đứa bé trong bụng có phải con anh không?”.

Đó là lý do ư? Chẳng biết thứ tôi vừa nghe được là thứ gì nữa, chỉ biết nó đủ mạnh làm trái tim tôi tan nát và suy sụp. Lấy lại bình tĩnh để vào nói với bố để bố thưa chuyện với các bác trong họ. Theo đúng lời anh nói, tôi cũng kịp nghĩ ra lý do không tới của nhà trai là do bà nội của chú rể đang bị cấp cứu nên cuộc gặp gỡ bị hoãn lại. Đứng trong nghe từng lời bố nói mà lòng đau như cắt. Tôi thấy thật nhục nhã và hận anh vô cùng. Người tôi đã tin tưởng và đặt trọn niềm tin, vậy mà nay có thể nói ra những lời cay nghiệt như thế.

Ngày hôm sau, theo hẹn anh có mặt ở nhà tôi và cũng tỏ vẻ đàng hoàng tử tế, cũng thưa bẩm này nọ với bố mẹ tôi và cũng xin phép cho thêm thời gian để thuyết phục bố mẹ. Tôi và cả nhà vẫn chờ đợi cái ngày anh quay lại để quyết định cuộc sống của mẹ con tôi.

Một tuần sau đó, anh trở lại và lần này là để nói với tôi về kết quả thuyết phục bố mẹ không thành, họ không chấp nhận tôi – một đứa bị coi là gái hư trong mắt gia đình anh. Tôi hư? Còn anh là con nhà gia giáo? Thật nực cười! Cuộc nói chuyện đó, chỉ có anh nói còn tôi chỉ biết khóc, khóc cho cái số phận hẩm hiu của mình, khóc vì bản thân đã làm cả nhà bận tâm lo lắng, khóc vì thấy có lỗi với mẹ cha… Nào tôi có ép anh phải cưới tôi mà anh lại phải dở cả cái giọng đánh đổi ấy: “Nếu còn cố cưới em, anh sẽ bị bố mẹ từ. Hay em cứ bỏ thai đi rồi mình tính tiếp!" - “Vâng thì anh cứ việc hèn hạ mà làm đứa con ngoan, tôi sẽ tự quyết định cuộc đời mình”, tôi đã nói như vậy với con người bội bạc ấy.

Đứa bé ngày một lớn lên trong tôi mà tôi vẫn thật sự hoang mang và bấn loạn vì không biết giải quyết chuyện này ra sao. Nếu bỏ con theo lời anh thì tôi không nỡ vì như thế là tàn ác. Nhưng tôi giữ lại con thì cuộc đời mẹ con tôi sẽ ra sao. Con tôi sẽ sống ra sao với một mẹ còn tay trắng như tôi? Chẳng nhẽ tôi lại tiếp tục làm khổ bố mẹ ư? Nuôi con rồi còn nai lưng nuôi cả cháu? Tôi biết làm sao để cuộc đời tôi đỡ đắng cay, tủi nhục bây giờ?

  • Quế Hoa
 

news_is_not_ads=
TIN MỚI