Hương lúa chớm hạ

04/06/2021 - 18:49

PNO - Cho dẫu hằng ngày con được ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống đủ đầy, tiện nghi đến bao nhiêu, nhưng bầu không khí đã không còn trong lành như thời tôi còn bé.

Sáng Chủ nhật, tôi chở con trai về ngoại chơi. Tiếng là lấy chồng gần, vậy mà một năm tôi về thăm nhà đôi ba lần là nhiều. Phần vì công việc của tôi, phần vì con trai của tôi cuối tuần còn phải đi học thêm lớp này lớp nọ.

Con đường liên xã rộng thênh thang trong mưa đầu mùa lành lạnh. Thảng hoặc tiếng một đôi chim lảnh lót trong không trung khiến đồng quê càng tĩnh lặng. Từng cơn gió thổi ngược từ hướng Bắc, phả hương lúa non đang sửa soạn cúi mình hai bên đường lớn vào mặt.

Mùi thơm của lúa dịu nhẹ, man mát, khó gọi thành tên. Nó không ngai ngái như mùi cỏ non, không nồng nồng như mùi rơm rạ phơi dưới cái nắng của miền Trung đổ lửa. Đó là mùi của hạt ngọc trời nhẫn nại chắt chiu từng giọt tinh túy từ đất, từ nước, từ khí trời trong suốt như pha lê của ngày chớm hạ…

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Theo phản xạ tự nhiên, tôi cố gắng lái xe thật chậm. Đôi mắt quen nhìn máy tính của tôi dường như dịu hẳn lại trước thảm xanh ngút ngàn của lúa và lúa. Tôi trong khoảnh khắc ấy lại tham lam, ao ước như ai kia: “Tôi muốn tắt nắng đi/ Cho màu đừng nhạt mất/ Tôi muốn buộc gió lại/ Cho hương đừng bay đi” (Vội vàng - Xuân Diệu).

Bất giác tôi cúi xuống, cậu con trai bé bỏng của tôi đã tự ý kéo tụt khẩu trang khỏi mũi từ lúc nào, vẻ mặt đầy khoan khoái, thích chí. “Cây lúa, cây lúa để lấy gạo nấu cơm con ăn đúng không mẹ ơi?”, con hỏi. 

“Đúng rồi con trai ạ!”, tôi làm lơ, cố tình không nhắc con chuyện cái khẩu trang. Bởi tôi hiểu một điều ngang tuổi này con đã thiệt thòi hơn tôi nhiều thứ. Cho dẫu hằng ngày con được ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống đủ đầy, tiện nghi đến bao nhiêu, nhưng bầu không khí đã không còn trong lành như thời tôi còn bé.

Tấm thân nhỏ của con được bao bọc trong cánh tay tôi như cố rướn lên. Tôi nghe rõ từng hơi thở thật sâu, hít căng đầy lồng ngực mùi hương đồng gió nội. Tôi nghĩ và cười thầm: “Mới bé tí đã biết thưởng thức ghê!”. Và tôi cũng biết, con bắt đầu yêu cuộc sống từ những điều giản dị… 

Nguyễn Thị Hòe

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI