PN - Họp lớp, gặp nhau sau nhiều năm bận bịu chuyện chồng con, công việc, học hành, giờ cả bọn đều thừa nhận mình… già đồng loạt. Bao nhiêu hỏi han, bao nhiêu tíu tít trả lời, bao nhiêu tin tức nạp vào đầu, nằm yên đó đã, đợi ta cười, đợi ta nói, đợi ta rời khỏi cái chốn rộn ràng hoan hỷ này đã, rồi sẽ từ từ, tuần tự sắp xếp lại sau.
PN - Đang khỏe mạnh, bỗng nhiên ông không ăn được cơm, mặt hóp lại, mắt sâu trũng và giảm cân nhanh.
PNO - Vì gánh nặng phụ ông bà ngoại lo cho năm đứa em ăn học nên mẹ tôi lập gia đình trễ so với bạn bè cùng xóm, tận năm 28 tuổi. Tôi ra đời một năm sau đó.
PNO - Tôi làm mẹ năm 19 tuổi, cái tuổi ngây thơ hồn nhiên, chưa biết gì nhiều về thương yêu tình nghĩa vợ chồng nhưng cứ liên tục sinh con. Đến năm 25 tuổi tôi đã có ba đứa con gái, hàng ngày còn phải kiếm tiền chăm sóc con và gia đình chồng.
PNO - Mẹ sinh em khi đã bước qua tuổi bốn mươi. Gia đình khó khăn cộng với sức khỏe yếu nên mẹ sinh em thiếu tháng, chỉ nặng 1,7 kg. Ngày em ra đời, cả nhà vừa hồi hộp vừa lo lắng.
PN - Thấy kệ sách bừa bãi, mẹ liền dọn giúp con. Trong khi lúi húi thu dọn “bãi chiến trường”, tờ giấy kiểm tra môn văn bất ngờ rơi xuống đất. Mẹ dừng lại khi đọc đề văn “tả cảnh sinh hoạt của gia đình em vào buổi tối”, rồi đọc bài làm của con. Không thấy con tả cảnh sinh hoạt gia đình như yêu cầu đề bài, mà con mải kể về ba.
PN - Đêm thứ Bảy, trằn trọc mãi không ngủ được, mẹ cứ ngồi dậy rồi nằm xuống, hết trầm ngâm nghĩ ngợi rồi lại lẩm nhẩm gì đó. Ngắm mẹ hồi lâu, tôi bật cười với những cử chỉ của mẹ. Khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị thường ngày, giờ nhường chỗ cái vẻ trẻ con muốn làm điều gì đó nhưng cứ phân vân.
PN - Các chị tâm sự rằng mình thương con hết mực; giận, la hay nói lẫy, cũng chỉ là những chiêu trò để con ý thức bản thân, biết tự sửa mình… Nhưng, những người mẹ ấy đã không lường trước được nhiều nguy hại.
PNO - Má bệnh nằm bệnh viện. Chị Hai đi công tác xa, anh Ba mới bị tai nạn xe nằm một chỗ. Mấy đứa cháu đều còn nhỏ. Mọi việc nấu ăn, thức đêm với má, tắm rửa… đều do tay chị Hương, một học sinh cũ của ba lo.
Trước đây, nạn nhân của bạo hành gia đình thường là những người vợ không có khả năng tự lập về kinh tế, sống ở vùng nông thôn lạc hậu… Hiện nay, nhiều phụ nữ thành thị, có trình độ học vấn, tự chủ về kinh tế vẫn chấp nhận bị chồng ngược đãi chỉ vì muốn con còn cha.
PNO - “Reng...reng...reng...alo! Bác Hai ơi, ông nội nói sao lâu rồi bác Hai không về thăm nội...?” “Bác Hai mới về hôm kia mà con... Thôi, con nói nội vô ngủ đi, mai bác Hai về”. “Dạ...”. Tôi buông điện thoại và thở dài: Cha dạo này lẫn quá rồi. Bất chợt, bao ký ức về một người cha kính yêu hiện ra như những thước phim quay chậm...
PN - Ông chậm rãi đưa chén trà lên môi, đôi mắt xa xăm, vẻ như chăm chú lắng nghe. Lời người con đầu: “Không được. Ba coi, giờ tóc con cũng sợi đen sợi trắng, ba làm cái việc đó, người ta cười cho”.
PN - Trước khi rời quê vào Nam lập nghiệp, mẹ bảo: “Ráng tìm nơi nào gần chợ để sinh sống, ông ạ!”. Ba cười, bởi ba biết dù đi bất cứ đâu cũng được, miễn gần chợ là mẹ vui.
PN - Chị Hai hầm hầm xách va ly vô căn phòng trước đây là của chị nhưng giờ là của tôi, liếc mắt lên giường, chị cáu kỉnh: “Sao bừa bộn vậy hả?”. Thêm một cái liếc lên bàn học, chị gắt: “Giấy tờ lung tung vậy hả?”. Thêm một cái liếc lên kệ sách vở, chị quát: “Kệ đựng cái gì đó?”. Tiếp theo, giọng chị tràn đầy thất vọng: “Bày đặt hoa hòe gì mà xấu vậy hả?”…
PN - Tuổi thơ tôi đã lớn lên cùng với những bài đồng dao và những trò chơi đồng dao ngày nhỏ. Quên sao được tâm trạng háo hức mong đợi cho đến những đêm trăng sáng, những đêm tụm ba, tụm bảy nơi ngã ba đầu làng, đứa này gọi đứa kia í ới chia phe chơi trò rồng rắn lên mây.
PN - Là con gái nhưng Chích Bông rất hiếu động. Mẹ đã cẩn thận dọn hết đồ đạc nằm trong tầm với của con, vậy mà thỉnh thoảng Chích Bông vẫn tìm được một thứ để mày mò nghịch phá.
PNO - Tết xong được vài ngày là má “lăn đùng” ra bệnh.Tôi phải dùng từ “lăn đùng” vì trước Tết và trong Tết thấy má vẫn vui cười, nhanh nhẹn, làm hết việc này đến việc khác.
PNCN - Cảm ơn đời đã có thêm một mẫu người mẹ mới: người mẹ đơn thân. Cảm ơn mọi người đã chấp nhận hình ảnh người mẹ cùng với con mà không cần đến một ông bố hữu hình kè kè bên cạnh. Cụ thể hơn, cảm ơn hàng xóm láng giềng của tôi, khi nhìn thấy hai mẹ con cùng nhau xuống sân chung cư, đã không dáo dác nhìn ngược nhìn xuôi tìm xem “bố nó đâu”. Tôi không ưa những cái liếc mắt hay cái nhìn tò mò thương hại.
PNCN - Là đứa cháu đầu tiên của cả hai bên nội ngoại nên con được trông đợi và yêu thương nhiều lắm. Ngày mẹ nhập viện sinh con, nhìn hai người bà tay xách nách mang bao nhiêu “hành lý” đã chuẩn bị sẵn cho mẹ con mình mà mẹ rưng rưng. Hết một tháng “nằm ổ” yên lành ở nhà ngoại, mẹ con mình vừa đùm túm trở về nhà nội thì được tin bà ngoại bệnh. Thoáng nghe giọng mẹ qua điện thoại, bà ngoại đã mếu máo như trẻ mất quà. Thì ra bà nhớ con đến nỗi mất ăn, mất ngủ.
PNCN - Con gái tôi mới học lớp 8, nhưng cháu như “trái bom nổ chậm” khiến vợ chồng tôi luôn lo lắng.
PNCN - Từ lâu, tôi chọn cho mình cuộc sống đơn thân. Không có đàn ông bên cạnh, tôi dành hết tình yêu cho đứa con duy nhất của mình. Cuộc sống vừa làm mẹ, vừa làm cha thật gian truân, nhưng hình ảnh đứa con yêu ngày một khôn lớn trong sự chăm sóc, nuôi dạy của mình làm tôi vô cùng hạnh phúc.
PN - Năm nào cũng vậy, cứ đến ngày 8/3, em lại chờ đợi nhận được một món quà, nhưng phải từ anh.
PN - Vụ hỏa hoạn năm ấy đã thiêu rụi ngôi nhà chúng tôi đang ở. Lúc đó, mặt bố thất thần còn mẹ thì khóc khản cả giọng vì công sức bao năm vất vả, chắt chiu mới xây được ngôi nhà, giờ chỉ còn là một đống tro.
PN - Chú Sam phải vào trại cai nghiện đã hơn năm nay, để hai đứa con với ông bà. Thằng Tâm và con Thanh - đứa đang học lớp 9, đứa mới vào lớp 6, đã đủ khôn để biết bố chúng không phải đi làm ăn xa như bà nội nói, mà “đi cai”, như lũ bạn vẫn chế giễu.
PNO - Nghe tiếng bố gọi dưới nhà, con nhanh chân chạy xuống thì không thấy bóng bố đâu. Trời mới tờ mờ sáng, ngoài đường vẫn còn vang tiếng cười đùa của những người đi tập thể dục về.
Ai rồi cũng tập thể thao: Việc đạp xe giúp tôi... hạn chế đi nhậu
Người thắp sáng tình yêu môn lịch sử cho chúng tôi
“Thầy ơi, con chọn ngành sư phạm, con muốn đi dạy giống thầy”
Người phụ nữ đẹp nhất là ai? - Vẻ đẹp không thể so sánh của dì Út
Người phụ nữ đẹp nhất là ai? - Mẹ U70 "chất chơi"
Từ nền tảng gia đình - doanh nhân báo hiếu cho nước cho nhà