PNCN - Phải chấp nhận để chồng nhìn nhận đứa con rơi từ cuộc tình vụng trộm của ông là điều mà người vợ đau đớn nhất. Nhưng mọi việc không dừng lại ở đó, sự tồn tại của đứa bé, trách nhiệm của người cha và nỗi giằng xé của người vợ trong việc chia sẻ tình, tiền cho con riêng của chồng còn dẫn đến nhiều bi kịch khác.
PNCN - Tôi chia sẻ câu chuyện của mình, không phải cho những ai đó chưa một lần làm vợ, làm mẹ. Tôi chia sẻ để mọi người hiểu thêm sự tự chủ của những bà mẹ đơn thân. Đôi khi, sự tự chủ này cũng do hoàn cảnh xô đẩy, nhưng chẳng phải tất cả những xô đẩy của cuộc đời này đều đồng nghĩa với sự vùi dập, bất hạnh.
PNCN - Con của mẹ, con vẫn khỏe, phải không con? Mấy hôm nay con mẹ quậy lắm nhé. Đêm con máy, đạp đòi mẹ thức cùng, ngày con cũng gò, khiến mẹ lo lắng.
PNCN - Mình là Ngọc Bích, 22 tuổi. Mình có người bạn rất thân tên Thùy Linh. Hai đứa rất hợp và hiểu nhau nên đi đâu cũng đồng hành, làm gì cũng rủ nhau như hình với bóng. Cả hai chung nhiều sở thích: thích đi du lịch, thích làm đẹp và chụp ảnh, thích họp nhóm và các buổi sinh hoạt tập thể. Ngoài giờ học, sau khi đã thu xếp việc nhà, hễ có thời gian rảnh là hai đứa rủ nhau đi picnic, đi biển hoặc dạo phố, uống cà phê tán gẫu.
PNCN - Sau khi có một cặp les gây xôn xao dư luận, trường con gái tôi bỗng phổ biến chuyện hai học sinh nữ “cặp” với nhau công khai. Có cháu âu yếm nhau tự nhiên như đang ở chỗ không người, lại còn ghen tuông ì xèo nữa chứ!
PN - Ông bà nội tôi sống với gia đình bác Hai. Thức thời, nhưng ông bà không khỏi lo ngại làn gió đổi mới sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến con cháu mình, nên luôn ân cần nhắc nhở về những giá trị truyền thống của gia đình.
PN - Chị nhào đến tôi, khóc: “Con Tâm nhà chị, hết thuốc chữa rồi em ơi! Bệnh của nó, không biết vái phương nào cho hết. Cái thói vô cảm vô tâm này, chị đau lắm!”. Tâm - cháu gái 16 tuổi xinh xắn, học rất giỏi, là niềm tự hào của gia đình.
PN - Cuối tháng, khâu kế toán ngân quỹ của Linh vô cùng bận rộn. Hết giờ làm, Linh mới nhớ mẹ nhắn về họp gia đình. Cô nhíu mày, họp hay là không họp? Linh và cả ba người chị của cô đều không hiểu vì đâu ba cô hay họp gia đình đến vậy. Từ lúc Linh lên 10 tuổi, lần đầu tiên nghe ba bảo họp gia đình, cô háo hức vô cùng.
PNO - Có điều bí mật mà con gái bố chưa bao giờ nói, rằng con vẫn muốn được vịn vào cổ bố và hôn một cái “chụt” thật dài. Rằng con vẫn muốn được bố cõng nhong nhong trên lưng và ngẩng cao đầu tự hào.
Một gia đình ở Anh đã tổ chức buổi tiệc mừng sự ra đời bé gái đầu tiên của dòng họ, sau gần một thế kỷ chỉ có sự xuất hiện con trai.
PNO - Cách nay hơn 30 năm, vợ chồng tôi cùng là kỹ sư, làm việc cùng một viện nghiên cứu, nhưng khác phòng. Chúng tôi có hai con gái, con lớn mười tuổi, con nhỏ tám tuổi, bị bệnh tim bẩm sinh nên mong manh như thủy tinh, hở chút là ngất xỉu.
PN - Điện thoại reo, giọng đứa con trai vang lên: “Con đang trên xe về nhà”. Thả gánh chè xuống, chị đứng khựng với trái tim đập liên hồi. Rồi chị nhìn quanh… mình đang làm gì? À, đang gánh chè đi trên đường. May mà giờ này đường vắng.
PN - Tôi còn nhớ những năm tháng thời bao cấp đầy khó khăn, nhà nào cũng chật vật, toàn ăn cơm độn khoai và sắn. Nhiều gia đình trong khu cư xá của xí nghiệp dệt nơi ba mẹ tôi làm việc thời bấy giờ lục đục bởi cơm, áo, gạo, tiền. Nhưng ám ảnh tôi nhất vẫn là chuyện nhà cô Sanh, người công nhân thuộc chuyền của mẹ.
PN - Cô Út sắp lấy chồng, nghe mọi người xôn xao bàn tán chuyện đám cưới, bé Na thắc mắc: “Sao cô Út lấy dượng Út làm chồng hả mẹ? Còn chồng con là ai, lớn lên con sẽ lấy ai?”, “Ờ thì… lớn lên con sẽ chọn trong đám bạn bè của con, chàng trai nào đẹp trai, tài giỏi, thương yêu con… con sẽ lấy người đó làm chồng”.
PNO - Bố nhập ngũ năm 1959, “tranh thủ” về Hà Tĩnh cưới mẹ năm 1960 rồi hành quân biền biệt. Tuổi 19, mẹ phải chịu bao khổ cực, đắng cay khi đơn độc làm dâu trong gia đình nghèo khó lại đông người.
Không phải cô ấy đi ngoại tình hay chơi bời hư hỏng. Bây giờ chuyện đó có vẻ cũng dễ “đùng một cái” theo kiểu một ngày đẹp trời nào đó, cô đi họp lớp học phổ thông xưa.
PNO - Ông bà ta có câu “Giàu vì bạn, sang vì vợ” chẳng sai với trường hợp của anh. Anh là con trai Bắc, chị là con gái miền Trung.
PN - Tại các bệnh viện Nhi Đồng 1 và Nhi Đồng 2 TP.HCM, trẻ vị thành niên được cha mẹ đưa đến khám vì đang sống trong giới tính ảo ngày một nhiều. Tuy nhiên, hiếm có gia đình nào theo đuổi quy trình chữa bệnh cho trẻ một cách đầy đủ.
PN - Những câu chuyện “nồi da xáo thịt” xảy ra gần đây khiến cả xã hội không thể không âu lo. Tại sao người ta lại có thể sát hại chính người ruột thịt, máu mủ của mình? Theo tôi, gia đình để xảy ra cơ sự như vậy, là do đã vô tình nuôi cái ác trong nhà một thời gian dài. Khi “nó” lớn lên, đủ sức tàn phá, sẽ phát tác.
PNO - Ông Tư năm nay 60 tuổi. Vợ ông mất đã gần 10 năm nay. Khi vợ ông qua đời, ông ốm một trận thập tử nhất sinh, sức khỏe sa sút trông thấy.
PNCN - Bị cáo là con, nạn nhân là mẹ. Người đại diện của nạn nhân là chồng, người giám hộ cho bị cáo - chưa thành niên - là ông nội. Thâm tình, ruột thịt mà người chết, kẻ vướng vòng lao lý. Nỗi đau chồng chất nỗi đau.
PNCN - Em là một người mẹ đơn thân. Em đã yêu, đã chọn lựa và đã phát hiện mình nhầm lẫn. Thay vì kéo dài sự nhầm lẫn này và giấu diếm nó bằng một cuộc hôn nhân có thể chỉ chấm dứt sau vài tháng chung sống, em chọn con đường làm mẹ đơn thân. Tuy nhiên, em không phải là một người đàn bà chửa hoang, con trai em có bố, chỉ là không có một cái tên nào đó ở cột “người cha” trong tấm giấy khai sinh.
PNCN - Mẹ ngồi cứng người trong bộ áo quần đẹp đẽ, chăm chú lắng nghe những bài hát nước ngoài lạ lẫm trên sân khấu. Xung quanh mẹ, sực nức mùi nước hoa và những ngôn từ lịch sự. Nhà hát ngày cuối tuần đông vui nhưng mẹ vẫn cố giấu đi cảm giác lạc lõng. Mẹ không thuộc về nơi chốn này. Mẹ càng không muốn để con buồn hay thất vọng. Con đã dặn mẹ, khi đến đây hãy khoan thai, nhẹ nhàng, giữ kẽ, vì có thể gặp nhiều người quen của con ở đây lắm.
PNCN - Vừa tròn một tuổi, cậu bé “Tiểu Long” Trần Đức Trí đã khá lanh lợi. Con thích nói chuyện, luôn cười tươi và “hâm mộ” ông bà nội, rất thích được ông nội bế đi chơi, được bà nội đẩy xe đi tắm nắng. Gặp ai, Tiểu Long cũng cười toe, cái miệng nhỏ xinh lại còn “âu ơ” hóng chuyện, đôi bàn tay nhỏ xíu vẫy vẫy thân thiện. Từ khi có bé, ông bà nội như trẻ ra, vì suốt ngày “nói ngọng” theo cháu, chơi đùa với cháu như trẻ nhỏ. Tiểu Long mang đến cho cả nhà những tiếng cười rộn rã.
PN - “ Cha mẹ ơi, có lẽ con không có trong nhà thì cả nhà sẽ êm ấm hạnh phúc… Con không muốn làm người phá rối trong gia đình. Cho con nói lời vĩnh biệt Út Thật, con không nhìn thấy Út Thật lớn lên rồi. Đừng tìm con nữa…”. Đó là lời vĩnh biệt được coi là của bé Ngọc Trinh, học sinh lớp 5, quê Hậu Giang viết trước khi đi trẫm mình. Những dòng chữ làm xé lòng tất cả chúng ta.