Ngày 22/1, mạng xã hội lan truyền đoạn clip về lời xin lỗi của 1 nam sinh tại phường Hòa Xuân (quận Cẩm Lệ, TP Đà Nẵng).
Đành rằng “có sẵn ăn” sẽ giúp con nhẹ gánh cơm áo gạo tiền, nhưng sẽ tước đi của con chỉ số vượt qua nghịch cảnh.
Loài hoa này làm tôi nhớ quê xưa, nhớ những cái tết còn ông bà cố.
Nhiều người mang sẵn định kiến về ai đó, điều gì đó, qua “kinh nghiệm”, “vốn sống”, “lời dạy của cổ nhân”.
Con trai càm ràm nho nhỏ, rằng ở quê mình có ai thiếu thốn gì mà mẹ xách cho nặng. Chỉ cần mẹ khỏe, chỉ cần tết mẹ về là đủ đầy...
Sự giàu có của ba mẹ có ảnh hưởng đến nghị lực sống của con không?
Không dạy, không ép, tôi chỉ đồng hành và tạo điều kiện để con tự học từ chính cuộc sống.
Theo chị Đỗ Thị Nam Phương, tình yêu thương có nguyên tắc và tỉnh táo của phụ huynh giúp nuôi dạy nên đứa trẻ tự tin và tự lập.
Người ngoài nhìn vào sẽ nói họ có “số sướng”, “số hưởng”, nhưng người “con ký sinh” cũng có nỗi lòng không biết tỏ cùng ai.
Nên nhớ rằng bất kể lời nói, hành vi nào có tính chất tính dục mà không được người nhận tiếp nhận đều bị coi là quấy rối tình dục.
Tôi cũng bệnh tùm lum, nhưng không dám đi trị bệnh, chỉ lãnh thuốc uống. Tôi sợ lỡ trị bệnh hết tiền, con xin không có, nó lại hắt hủi mình”.
Nhiều cha mẹ thương con theo cái cách mà “ba mẹ người ta thương con người ta”.
Trong không gian ấm cúng ấy, mọi quy tắc, khuôn phép thường ngày đều được phá bỏ, chỉ còn niềm vui, tiếng cười và chia sẻ thầm kín.
Mẹ rất rạch ròi: “Chuyện học là chuyện của con. Mẹ đi làm kiếm tiền cho con ăn học đã mệt lắm rồi”.
Gần 60 năm cuộc đời, ông Dương Bửu vẫn mang tiếng sống dựa dẫm vào mẹ, dù ông không hề muốn.
Thấy con mệt mỏi, chán nản và việc học sa sút, cha mẹ đưa con đến bác sĩ mới hay đứa trẻ 10 tuổi có dấu hiệu trầm cảm.
Nhiều trường hợp cha mẹ dở khóc dở cười vì úm con quá kỹ, đến khi con hội nhập với đời thì thất bại toàn tập.
Đã là kỹ năng thì quan trọng là rèn luyện chứ không phải học tập suông.
Yêu con là đồng hành và hướng dẫn con chứ không bảo bọc và làm thay con mọi việc.
Nhìn chùm hoa dong riềng nở đỏ lấp lánh trong vườn dưới màu nắng mai, ta mơ màng thấy bóng mẹ ta với đôi quang gánh đang tảo tần.
Trong chiếc vỏ ốc của mình, họ cứ thế lớn lên, nhưng mãi chưa thể trưởng thành.
Dù con đã nhiều lần khẳng định rằng giữa chúng con không có gì nhưng mọi người càng tích cực “đẩy thuyền”.
Có những lúc bất lực và mệt nhoài, chị trộm nghĩ: ước gì không có nó trên đời. Nghĩ xong, chị lại giận, lại trách mình vì ý nghĩ vô cảm đó.
Có những đứa con mãi không chịu lớn, để cha mẹ phải bảo bọc khi tuổi đã xế chiều…
Sự hy sinh vô bờ của cha mẹ có tác dụng kích thích hay làm thui chột tính tự lập, ý thức trách nhiệm của con?