Vì sao cuộc vui của 2 người mà chỉ có người phụ nữ loay hoay xoay trở khâu “hậu kỳ”?
Sau gần 10 năm kết hôn, tôi quyết định tìm lại giấc mơ thời con gái, đó là leo núi, mong tìm lại cân bằng trong cuộc sống.
Hồi nhỏ, tôi cứ nhìn theo mây trời và đám chuồn chuồn để đoán trời nắng mưa. Đôi khi đó cũng là một khả năng kỳ diệu.
21 mùa Trung thu qua vèo một cái, các con bây giờ đã là 2 cô gái năm cuối đại học, đi đâu cũng như hình với bóng.
Mẹ tôi ngồi bìa phải bức ảnh. Đây cũng là khoảnh khắc duy nhất 3 chị em bạn dâu chụp cùng nhau trong hơn 40 năm về “mái nhà chung".
Sài Gòn có những cơn mưa bất chợt, đến rồi đi không hề báo trước. Cùng một con đường, nhiều khi phía kia còn nắng gắt mà đoạn này đã mưa.
Lần đầu sau bao năm, chị Thoa mới thấy như được sống trong chính ngôi nhà của mình...
Bị vết thương khá sâu ở tay, ba anh vẫn nén cơn đau, chẻ mấy lóng tre để làm lồng đèn cho anh.
Trường đã được xây lại khang trang và bề thế. Ngôi trường mà tôi cùng đám bạn “ngồi mòn quần” chỉ còn trên tấm ảnh cũ.
Mỗi khi mẹ đi chợ, cha đều dặn “nhớ mua trà”… Đó là các bịch “trà quạo” đựng trong túi ni lông hoặc trà Bảo Lộc màu xanh…
Nhìn lại quá khứ, tôi không thể không cảm kích và biết ơn gia đình, đặc biệt là cha.
Linh động cũng tốt vì giúp cho con người dễ thích nghi. Quan trọng hơn, hiểu và biết ý nhau mà sống là nhẹ nhàng nhất.
Cảm ơn ông đã “hàn” và “vá” từng mảng ký ức cho nhiều thế hệ, thành “bức ảnh trong đời”.
Nhiều người mẹ có linh tính mách bảo sự bất ổn của con, nhưng lại cho rằng mình lo nghĩ vu vơ và bỏ qua.
Các chuyên gia giáo dục khẳng định rằng, chỉ cần bố dành ít nhất 10 phút mỗi ngày để chơi cùng con sẽ giúp con học tốt hơn.
Có cái gọi là lợi thế của gái xấu không? Có phải con gái xấu ít người nhòm ngó, đấy là lợi thế so với con gái đẹp?
Bà Nghiên nay đã 102 tuổi. Bà vẫn nghiền bột cho trẻ em, lúc rảnh rỗi bà ngồi khâu quạt giấy. Quạt của bà đường chỉ đều tay, rất khéo.
Bạn con bị trúng “tiếng sét” của thầy giáo dạy tin học trong trường. Bạn ấy tuyên bố sẽ làm tất cả bằng mọi giá để chiếm được tình cảm của thầy.
Chị Nga lên Hà Nội đi rửa bát thuê, làm giúp việc, bán hàng rong… để có tiền cho mẹ con thuê trọ, cho cậu con trai khiếm thính học chuyên biệt.
Họ làm sao biết rằng, hình ảnh 2 người nắm tay nhau ung dung bước trong buổi sáng lạnh lẽo đó đã ảnh hưởng đến tôi ra sao.
Lời nói “trói tim” nhau bằng sợi thừng gai hay chiếc nơ xinh xắn, êm ái là do người trong cuộc chọn lựa, bằng cách mà họ tương tác với bạn đời.
Tôn trọng người khác và quy tắc chung là điều cần làm, nhưng đừng vì thế mà bóp nghẹt cá tính của con.
Kết quả của tháng 8, dựa trên lượt like, share của bạn đọc nhiều nhất thuộc về tác phẩm Như thấy lại cả ngôi nhà xưa.
Tấm ảnh đầu tiên tôi chụp cùng cha là ngày tôi tròn 18 tuổi. Tôi phải năn nỉ mãi cha mới chịu chụp vì ông sợ tốn thêm tiền.
Khi thu chớm sang, chị liền đi mua một loạt đồ đẹp để… đưa đón con đi học. Chị nghĩ, đi đón con cũng phải đẹp.