Giông bão của cuộc đời này tôi không sợ; vì tôi biết dẫu có ra sao thì tôi vẫn có ba bên cạnh.
Anh không nói nhiều về quan điểm, cách sống, nhưng từng hành động, lời nói của anh giúp tôi học được rất nhiều.
Nhà ít người nên việc ăn uống, chợ búa chẳng chiếm nhiều thời gian của bà, nhưng chẳng phải vì vậy mà bà cho phép mình nhàn hạ.
Tốt nhất, trước khi kết hôn, hãy mở to mắt ra và sau đám cưới nên khép bớt mắt lại.
Nếu ai đó hỏi về nghề nghiệp của cha mẹ, tôi tự hào bảo rằng: “Cha mẹ tôi làm ruộng”.
Chị gọi các bạn tự kỷ là “VIP”. Hành trình đi tìm câu trả lời cho các VIP cũng chính là hành trình chị tìm về với chính mình.
“Chồng tôi không chịu chơi với con”. Các bà vợ than phiền, buồn bực, so sánh, rồi bỏ cuộc.
Xin hãy chăm sóc ngôi nhà của mình! Hãy để cửa mở, đèn sáng trong nhà ấm áp và hãy tin rằng con sẽ trở về.
Ngày bị chồng đuổi khỏi nhà, tôi ôm con gái 3 tuổi ra đi với 2 bàn tay trắng. Nhưng sau 2 năm nhìn lại, tôi thật sự cảm ơn anh.
Nếu 2 đứa sau rất thông minh và học giỏi, thì con trai đầu của tôi lại chậm chạp, học kém. Tuy nhiên vợ chồng tôi rất đỗi tự hào về con.
Sau khi dòng đời quăng quật té sấp té ngửa, đồng tiền kiếm ra khó quá, chúng tôi mới dần “tỉnh ra”.
Người tự kỷ có một cuộc đời rất bình an nếu như họ không cần giao tiếp với người khác và nhiều người tự kỷ phát huy được tài năng, sở trường.
Thứ Sáu tuần thứ hai hằng tháng, phụ huynh trẻ tự kỷ tham gia hội thảo online để chia sẻ tâm tình và kinh nghiệm, nâng đỡ, tăng động lực cho nhau.
Tôi luôn động viên chị vun vén gia đình. Bởi những gì chị đang có là niềm ao ước của biết bao người.
Đời không biết đâu mà lần. Tưởng con trai học trường danh giá ngon hơn con dâu, hóa ra con dâu vượt lên, còn con trai giậm chân tại chỗ.
Vợ chồng mình vẫn phải sống, vẫn phải có đời sống riêng vui vẻ. Nếu công ty phát triển mà đời sống của mình khô héo dần thì cũng vô ích.
Những lễ nghi này anh chị đã trải qua, đôi bạn trẻ sẽ bước vào cuộc sống lứa đôi. Đời sống hôn nhân chỉ mới bắt đầu.
Người ta bảo anh có “máu cờ bạc”: sơ sơ thì những ván cờ tướng/cờ cá ngựa ăn tiền, nặng thì cá độ dưới mọi hình thức.
Cách xử sự của anh Hai và chị Ba rõ ràng là ích kỷ tham lam. Nếu má về ở với anh hoặc chị thì chắc gì được vui?
Nhiều năm sau ngày ngoại mất, mỗi khi trở về, tôi lại bần thần ngồi bên chái bếp xưa, nghe trong nỗi nhớ vọng về tiếng cơm sôi, tiếng củi cháy...
Đi cũng là để biết quê nhà luôn chờ đợi với tình yêu bao la. Có những người cả đời đi xa, tới lúc tóc điểm sương lại muốn về quê cũ.
“Với chúng tôi, việc có con chung hay không không ảnh hưởng tới tình yêu và hạnh phúc hiện tại”.
Thương mẹ, thương cả tấm áo mẹ mặc. Trong tủ quần áo của 4 chị em tôi cũng có áo bà ba, mẹ vui lắm.
Với bà, ở một mình vừa tự do, thoải mái, còn có thêm điều kiện để nuôi dưỡng tình yêu thiên nhiên, muông thú, giúp đỡ những người yếu thế xung quanh.
“Tôi vẫn có nhiều vấn đề cần giải quyết, cũng có những lúc lo âu, buồn chán nên bực bội với con; nhưng tôi hiểu mình cần thay đổi..."