Đã 2 tháng xa nhà, động lực của Tuyền là tiếng ê a của đứa con mới sinh.
Mẹ chồng không thể hiểu tại sao con dâu không giặt đồ, và cái đứa bê sọt quần áo dơ bốc mùi ấy đi giặt lại là con trai bà.
Tháng Tư âm lịch. Lúc trời nắng chang chang, gió nồm lồng lộng thổi, thì lúa đồng gié đã trĩu nặng.
"Không làm gì ra tiền, chúng ta liệu sống được bao nhiêu ngày?", Tuyến hỏi vợ, và Lan đau đầu tính toán...
Trong mùa dịch bệnh, tưởng đâu là giữa vô vàn khó khăn chung, con người bao dung hơn, nhưng không phải.
Nhà mình, dù có chật hẹp, thiếu tiện nghi, nhưng có thể sải những bước chân mạnh mẽ, tin yêu, chui vào bất cứ xó xỉnh nào...
Mọi người hay tin đều cố thu xếp đến thắp cho bà nén nhang, với những chiếc khẩu trang che kín mặt và đứng cách xa nhau hai mét.
Sau những lần mắng chửi khiến con khóc lóc chui vào phòng “tuyệt thực”, chị thấy mình có phần quá đáng.
Giữa mùa dịch, những mùi vị quê nhà càng trở nên đặc biệt hơn. Trong từng mớ rau, con cá đong đầy tình thương của đất của người.
Con vi-rút nham hiểm kia chạm vào từng thành viên của gia đình tôi theo cách của nó và tôi chiến đấu với nó theo cách của mình.
Điều may mắn nhất khi tôi khi kết hôn với anh là tôi không phải từ bỏ giấc mơ nào của mình cả...
Anh chị chợt nhận ra, đây là thời gian để củng cố tình yêu, chứ không phải để giành nhau phần đúng hay bất chấp hết mọi thứ để kiếm tiền.
Cha tôi từng là một anh bộ đội Cụ Hồ, một y tá khoác túi cứu thương hành quân cùng những đoàn quân Nam tiến.
Phải đánh liều thôi, nếu không ta sẽ chẳng biết được liệu ta sẽ có hạnh phúc hay không.
Có những ngày như hôm nay, rồi ngày mai, khi ánh mặt trời rực rỡ cho một ngày mới quang quẻ, chúng ta biết cách sống khác hơn...
Nghỉ dịch, với người làm công việc chân tay ở công ty tư nhân cũng có nghĩa là nghỉ không lương.
Chuẩn bị đám cưới trong mùa dịch, chúng tôi xác định không tiệc rượu ồn ào, không cầu kỳ lễ nghĩa.
Khi họ gặp lại nhau, anh vẫn là người đang bị hôn nhân trói buộc.
Cuộc sống này có biết bao người không kịp đi qua ngưỡng cửa ấy vì bệnh tật, rủi ro hay do thiên tai…
Ba mẹ con chị Mai Hòa tập thể dục trong nhà, rồi nhảy dây, tập tạ, leo cầu thang… Chị và các con gắn kết hơn hẳn trước kia.
Phá 7 máy tính cũ, sửa thành 4 chiếc hoàn chỉnh, các con anh Quốc Việt (TP. Hải Phòng) làm việc từ sáng tới tối mịt không thấy mệt.
Những bữa cơm đầy đủ dinh dưỡng và những chai trà thảo mộc giúp tăng cường hệ miễn dịch phòng dịch bệnh được những người phụ nữ quan tâm nhiều hơn.
Chẳng biết có phải do ở nhà nhiều, nên những ngày này tôi bỗng dưng hay nhớ về “hồi đó”.
Trên đời này làm gì có ai thực sự phù hợp với ai, mọi sự cố gắng gìn giữ hôn nhân cũng chỉ vì hai chữ “vì nhau” mà thôi.
Thế giới không êm ả và những đứa trẻ cần học cách “chung sống”, sẵn sàng tinh thần tạo dựng tương lai cho chính mình.