Lớn lên rồi mới hiểu rằng, căn bếp quê mùa ấy chính là điều giàu có nhất mà mình có được.
Chuyện lớn trở thành nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có. Mọi chuyện xảy ra không ảnh hưởng đến trạng thái của tôi.
Tôi nói với cái bóng tuổi năm mươi: tôi bằng lòng bỏ lại những mộng mơ, không tiếc nuối nữa, để hiểu hết giá trị của những gì tôi đang có.
Bố chỉ có duy nhất một kinh nghiệm để truyền lại cho hai con: hãy yêu nhau vì những điều hạnh phúc sẽ đến.
Khi nào thì cưới? Yêu bao lâu thì cưới? Lời giải nằm trong tim mỗi người. Tôi gọi lời giải này là “cảm giác hôn nhân”.
Tôi đã "thả tim" với lòng biết ơn, khi thấy bức hình cậu bé cởi áo khoác che mưa lạnh cho cậu bé gặp nạn giữa đường.
Điểm hẹn của ông và bà là băng đá trong Trung tâm nuôi dưỡng bảo trợ người bại liệt Thạnh Lộc. Ông vẫn nợ bà chiếc nhẫn cầu hôn, áo cô dâu...
Ai cũng tự hỏi, cơn bão lũ này đi qua thì chúng tôi - những người miền Trung còn lại những gì?
Thức giấc, thấy mình còn được thở được cười sau giông bão, có ai không cảm thấy may mắn và biết ơn.
Ở một thành phố nhỏ của Canada, những gia đình người Việt đang chuẩn bị đón một Halloween thật khác.
Làm sao người già có những ngày về chiều yên ả, không phải đau đáu lo miếng ăn và khi đau ốm thì được chăm sóc phù hợp?
Giám đốc viện dưỡng lão có giấy phép số 01 của TP.HCM - Viện dưỡng lão Bình Mỹ - đã dùng chính sự nghiệp mình sáng lập, để phụng dưỡng mẹ già.
Ai rồi cũng đến đoạn đáng sợ của tuổi già. Sau cả đời vật lộn làm việc, nuôi con cái, ngẩng lên đã thấy mình yếu ớt, nhiều “khuyết điểm”...
Từ khi nào chẳng rõ, Sài Gòn đã trở thành nơi đắm đuối nhất cho những kẻ yêu tự do và khẳng khái sống cuộc đời của mình.
Đàn ông sẽ làm gì khi buộc phải ngồi không? Sẽ luôn có cách nếu họ thật sự muốn dứt ra khỏi màn hình điện thoại.
Phụ nữ có thể không đẹp, không rực rỡ trên đường công danh, nhưng nếu khéo léo, có khi họ chẳng cần loay hoay định nghĩa hạnh phúc là gì!
Bão chưa vào mà gió đã ầm ầm, nhà tôi kín cửa vẫn nghe gió hú. Hàng xóm đang cấp tốc giúp nhau chằng mái nhà, chống bão.
Trong những ngày lũ của tuổi thơ tôi, lương khô không chỉ là món ăn mà còn là ân tình.
Nhắc lại những ngày tháng đằng đẵng đi tìm một mụn con, anh Ngô Kiên và chị Trần Phương, 38 tuổi, ở huyện Hoài Đức, Hà Nội, không khỏi xúc động.
Người Tà Mun theo chế độ mẫu hệ, các cô dâu phải “cưới chồng”. Chú rể được nhà gái rước về ở rể, ba năm sau đó mới được ra riêng.
Trong nhiều năm bao đồng đi giới thiệu người giúp việc giùm bạn bè, tôi đã vô tình “mai mối” cho bạn tôi một cuộc giành con ngấm ngầm.
Việc “bà ngoại lại thua bảo mẫu” trong cuộc phân quyền nuôi dưỡng một đứa trẻ có hợp lý không?
Không gì ngang trái hơn việc người ta không thể thân thiết, thấu hiểu, hay không-muốn-gần-gũi ruột thịt của mình.
Mẹ bạn gái tôi năm nay gần 80 tuổi. Hôm rồi bà “xuống tay” mua bộ bàn trang điểm thật “xịn”, tốn hẳn bốn triệu đồng.
Nhờ những linh cảm không hay, chị bắt đầu theo dõi anh, phát hiện anh quen cô gái phục vụ quán cà phê gần công ty.