"Giỗ chứ phải đám cưới đâu mà phải loa đài chộn rộn, rình rang”, mẹ tôi nói.
Các chương trình ti vi, mạng xã hội, các bài thuyết pháp, clip của các Youtuber đã níu tay, giữ chân mẹ. Tôi cần có người cai nghiện cho mẹ.
Ai rồi cũng già, nếu con cháu ứng xử với cha mẹ như với chính mình của ngày sau thì sẽ giảm rất nhiều va chạm, bớt được rất nhiều nước mắt.
Nhà tôi vẫn giữ một nếp rất riêng, giỗ chạp là ngày tưởng nhớ người đã khuất, ngày sum họp của những người còn sống, ngày kết nối các thế hệ...
Biết bao giờ được về lại góc chợ thân quen đứng xem người ta chơi bầu cua cá cọp, quên mua rau về cho mẹ nấu canh…
Có những người giàu, thậm chí rất giàu “check in” toàn thế giới nhưng cả đời ba mẹ họ có ước mơ đi máy bay lại chưa thực hiện được.
Mỗi lần đi làm về, không thấy mẹ anh Nam vội chạy lên sân thượng đều gặp cảnh mẹ đang trò chuyện với mấy bà hàng xóm ở đó.
Mẹ luôn vui, luôn nhìn đời thật rộng nên thời gian đã không chạm được vào.
Đã 40 năm, đôi khi nhớ lại món quà đầu tiên tôi tặng mẹ, cảm giác như vừa mới hôm qua.
Tất cả loại nghiện đều cai được, nhưng phụ thuộc rất nhiều vào ý chí người cai, môi trường có tốt hay không, phương pháp có phù hợp...
Nhìn chồng gây gổ, đánh lộn, vợ chán nản cùng cực, muốn ly hôn, rồi lại không nỡ buông ông chồng điên dại, lăn lóc vì loạn thần do rượu.
Tôi không “bàn ra” chuyện giỗ quẩy, nhưng tôi nghĩ nên hạn chế giỗ, sẽ dư được “mớ” tiền để làm những việc hữu ích khác.
Rất nhiều người đã “tự thưởng” cho mình một chuyến đi chơi thật xa dài ngày sau khi bước ra cuộc hôn nhân tệ hại.
Hôn nhân cùng giới giải quyết những khó khăn khi chung sống, bao gồm khó khăn trong quan hệ về tài sản và các thủ tục pháp lý.
Có lần, một đồng nghiệp của tôi nói: “Đàn bà sau khi chia tay bạc lắm, họ bạc hơn đàn ông rất nhiều”.
“Có ai về ăn mì Quảng với Phương không?”. Lời mời gọi “đánh gục” bao người. Tôi và nhóm bạn sinh năm 1974 sắp xếp ngay công việc để về quê.
Tranh giành con khi ly hôn, đôi lúc chưa hẳn vì thương yêu con, mà vì muốn chiến thắng cựu bạn đời, hoặc đánh đòn chí mạng vào đối phương.
Một gã trai trưởng thành vẫn có thể khóc nức nở như một đứa trẻ. Tuổi nào mất cha, mất mẹ mà chẳng đau.
Việc báo hiếu sẽ càng ý nghĩa và thiêng liêng khi diễn ra trong nhẹ nhàng và thầm kín.
Về đến nhà sau chuyến đi từ thiện 4 ngày, mẹ tôi thở ra khoan khoái: “Không có đi đâu mà thoải mái như về nhà mình”.
Năm này qua năm khác, chẳng thấy bạch mã hoàng tử nào đến, rốt cuộc chị thì “ở giá”, chị thì chọn một anh rể “chẳng giống ai”...
Những người đàn bà bình thường giống như một mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng. Họ luôn có cách để đưa mình trở về trạng thái tĩnh nhất.
Ngày giỗ trăm ngày của ba, tôi làm bắp chuối trộn gỏi, có đủ tôm tươi, đậu phộng, thật ngon. Nhưng hiếu thuận thì cũng đã là muộn màng.
Đó là một buổi tiệc cảm xúc với những ký ức về mẹ trong mùa Vu lan này.
Một ông bố cho biết, thành công trong dịp nghỉ hè của cậu con trai 12 tuổi nhà anh là biết lau cái bàn thật sạch!