Hôm nay, con gái theo chồng

23/10/2018 - 11:00

PNO - "Cha mẹ nào không đau nếu con gặp bất hạnh, nhưng bố vẫn giữ nguyên những lời đã nói. Đây là giao hẹn của hai người đàn ông với nhau".

Nhìn con gái với ánh mắt nằn nì và sống mũi nhăn rướn nũng nịu, ông Đông đành ngồi xuống giường. Con gái đột nhiên ôm chầm, hôn vào má ông chóp một cái rồi phi lên giường trong tiếng cười khanh khách. Con với chả cái, dám sang giành giường, “cướ​​p” vợ của ba chỉ với lý do mai con đi lấy chồng rồi.

Nhanh thật, mới ngày nào ông Đông, khi ấy còn là anh Đông trẻ trung, trước đêm đám cưới còn nôn nao không ngủ được, lấy giấy ra viết thư cho người yêu, là cô dâu của ngày mai. 

Hom nay, con gai theo chong

Ảnh minh họa.

 

Nhớ ngày đó, giữa bao nhiêu quan khách, bố vợ ông đã dặn dò: “Hai con về chung một nhà, cái nào bỏ qua được thì bỏ qua, lỗi nào quên được thì quên. Con gái bố, con cũng đã hiểu bảy tám phần, hai ba phần còn lại sẽ tìm hiểu tiếp trong đời sống vợ chồng. Trong mắt bố, nó là vàng là bạc, bố cũng tốn không ít tâm tư dạy bảo, cảm thấy yên tâm mới dám trao cho con. Nhưng làm người, ai không có sai lầm, nếu không tha thứ hay chấp nhận được, hãy gọi bố đến đón nó về”.

Đang vui, cô dâu bật khóc nức nở, quăng cả hoa nói không lấy chồng nữa, ở nhà với bố. Quan khách người khóc, người vừa cười vừa chấm nước mắt. Sau này, vợ giấu biến quyển album cưới vì tấm nào cô dâu cũng mếu, nhưng ông lại thấy vợ thật đẹp.

Sống với nhau gần ba chục năm, con trai, con gái có đủ, cuộc sống nhiều lúc khó khăn tưởng gục ngã, vợ chồng cũng có những mâu thuẫn cãi cọ nhưng chưa bao giờ ông có ý định mách bố vợ. Bất cứ chuyện gì ông cũng có thể nói chuyện hay tâm sự với bố. Đám trẻ quấn ông ngoại, ít nhất tuần hai lần điện thoại hỏi thăm.

Ông không bao giờ quên phút giây đó trong ngày cưới, bố vợ đã nói nhỏ: “Con thông cảm, bà ấy bắt bố nói thế để con biết mà kiềm chế, làm gì cũng phải suy nghĩ cho chín chắn. Cha mẹ nào không đau nếu con gặp bất hạnh, nhưng bố vẫn giữ nguyên những lời đã nói. Đây là giao hẹn của hai người đàn ông với nhau”.

Ngày ấy, trong lòng ông có chút không thoải mái, nghĩ bố vợ làm quá. Sau thấy xung quanh có những đôi nay đánh mai đập, cãi cọ rồi ly hôn, ông mới thấy sợ. Và hôm nay, sân nhà đã giăng bạt, kê bàn ghế, hoa giăng quanh cổng chuẩn bị sáng mai con gái từ nơi này bước đi, ông mới hiểu cảm giác của bố vợ ngày ấy. Nghĩ nếu một ngày thấy con buồn hay đau khổ, làm sao ông đành lòng đứng nhìn. Ông sẽ đón ngay con về để che chở nó, dù biết chưa chắc đã đúng.

Nằm một mình, ông đâm khó ngủ, không biết con gái thủ thỉ gì với mẹ. Nhiều khi thấy con ôm cổ hôn mẹ nó mà ông ghen tỵ, ông chỉ được nó chạy ùa tới, ôm một cái rồi lại ùa đi. Chỉ khác nhau ở chỗ thể hiện, còn tình cảm thì cứ đong đầy, đúng không?

Thôi không nghĩ linh tinh nữa, ngày mai ông phải dắt con ra trao cho gã trai khác, ông sẽ không còn được ôm ấp nó trong vòng tay mình. Khi cần hay ốm đau, nó sẽ không gọi bố nữa. Cũng lo lắng lắm, không biết con gái có làm được không, về nhà người ta phải tự lo, phải lựa lời ăn nói, cư xử cho trong ấm ngoài êm. Ông cố xua đi cảm giác mất mát, hụt hẫng, thấy ngoài cửa sổ trời đã hưng hửng sáng. 

Hôm nay, con gái theo chồng. 

Thái Phan

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI