PNO - Sau khi học sinh các tỉnh thành được thông báo nghỉ tiếp tuần thứ 2, càng nhiều mũi dùi chĩa về phía các thầy cô. Nhưng họ nào có biết, nghề giáo viên không nhàn như người ta vẫn nghĩ, kể cả khi được nghỉ hay có vẻ được nghỉ.
Chia sẻ bài viết: |
van quy 09-02-2020 22:45:02
Sướng cái nổi gì đang trông cho dịch qua đi để được gặp lại học sinh xem nó ra sao.
Trương Nguyễn Anh Thư 09-02-2020 08:16:34
Em nghỉ được có 1 tuần thôi mà!
Lộc Trương 09-02-2020 06:50:45
Bài viết đã hay mà người bình luận cũng hay nữa, hoàn toàn nhất trí với quý vị.
Liên Minh 08-02-2020 21:19:15
Bài viết chính là tâm tư của hầu hết GV chúng tôi trong đợt nghỉ tránh dịch này. Chúng tôi không muốn nghỉ đâu nhưng vì chỉ đạo của cấp trên thôi ạ. Sau này đi học, HS hổng hết kiến thức còn GV chúng tôi lại bò ra để lấp đầy cho các em!
Nguoi dan 08-02-2020 20:32:04
Những điều tác giả viết hoàn toàn đúng.
Thanh 08-02-2020 14:01:15
Tôi đi ngang qua trường mầm non của phường gần nhà thấy mấy cô khiêng đồ chơi của các cháu ra rửa và phơi nắng rồi lau chùi bàn ghế v v v... Thấy thương mấy cô quá !!!
Nguyễn Hoàng Hải 08-02-2020 13:14:35
Tôi nhất trí với quan điểm của tác giả
Dư Hương 08-02-2020 12:58:48
- Phụ huynh ngày càng xem thường giáo viên, có lẽ lương giáo viên bèo quá!
- Giáo viên là nghề mệt mỏi nhất mà ai không chịu được áp lực thì bỏ nghề chắc luôn!
- Giáo viên về nhà vẫn làm việc suốt dù đang ngủ vẫn mơ công việc!
- Tốt quá nên phụ huynh xem thường
- Trường công lập không nên tổ chức bán trú, thì phụ huynh sẽ lễ phép hơn!
Đừng hỏi vì sao giáo viên trẻ bỏ nghề nhiều!
Năm nay, tôi gác lại tất cả những chu toàn bị xem là nghĩa vụ của mình suốt 16 năm qua, để thật sự tận hưởng một cái tết chỉ cho mình.
Những ngày tết tự nhiên lại trở thành một dịp để tôi nuôi dưỡng tình yêu, gắn kết với gia đình nhà chồng.
Xuân tràn se sắt tuổi đời. Người tỉnh táo nhớ mình đã qua bao mùa mai nở. Người say cũng nhớ theo cách thức riêng của họ.
Cô con dâu mua mai giả về kết lên cây chanh, gói hình bánh tét, bánh chưng để trang trí.
Mùng Hai tết, vợ chồng tôi về nhà chúc tết ba má. Bước chân qua ngưỡng cửa, tôi đã nghẹn ngào muốn khóc. Nhà mình giờ thành vừa lạ vừa quen.
Giàu lòng trắc ẩn, mau nước mắt với người đời nhưng cô ca sĩ trẻ lại đặc biệt khắt khe với bản thân, nhất là về nghệ thuật.
Dù ông bà, ba mẹ, anh chị em, đều ở đất nước khác, nhưng tôi không cô đơn vì luôn có “cầu truyền hình” đặc biệt kết nối mọi khoảng cách.
Thế hệ nào cũng vậy, cha mẹ đưa con đi chơi tết nay để sau này con có kỷ niệm tết xưa.
“Những lần cõng mẹ đi làm đẹp, gội đầu cho mẹ khi bà không khỏe… là cách biểu đạt tình yêu giản đơn nhưng chân thành của tôi đối với mẹ…”.
Khi chảo mứt gừng sền sệt, mẹ dùng đũa gắp một miếng đút cho dì Hai. Nghe dì Hai vỗ đùi là tôi biết mẻ mứt có chất lượng trên mong đợi.
Mỗi mùa xuân đến, những người con xa quê lại tất bật với đủ hành trang để trở về.
"Tết tuy cực mà vui, làm cho con cái có tết với người ta, chớ như ngày thường thì sao ra tết được…”.
Nhiều năm rồi, tôi không mua vạn thọ chưng tết. Vậy mà năm nay, tự dưng xao xuyến vì vạn thọ quá chừng.
Xưa mong ước mưu cầu hạnh phúc thật xa. Giờ hạnh phúc của tôi chỉ nằm ở bữa cơm, giấc ngủ của con nhỏ, của cha, của mẹ.
Vẫn có hoa, có mâm ngũ quả, có lì xì… nhưng lại là cái tết rất lạ khi đại gia đình đón năm mới ở nơi rất xa, không phải là nhà.
Tôi vẫn hoài nhớ về cái chợ tết thời thơ ấu, theo tôi mãi trong ký ức với những sắc màu rực rỡ...
Anh đề nghị “phá thai” vì chưa sẵn sàng làm cha mẹ. Chuyện chở con về nhà ngủ lại tiếp diễn và anh để mặc con tự lo “bảo hiểm rủi ro”…
Tết đến xuân về, trăm hoa đua sắc nhưng loài hoa đẹp nhất vẫn là hoa nở trong lòng người.