PNO - Sau khi học sinh các tỉnh thành được thông báo nghỉ tiếp tuần thứ 2, càng nhiều mũi dùi chĩa về phía các thầy cô. Nhưng họ nào có biết, nghề giáo viên không nhàn như người ta vẫn nghĩ, kể cả khi được nghỉ hay có vẻ được nghỉ.
Chia sẻ bài viết: |
van quy 09-02-2020 22:45:02
Sướng cái nổi gì đang trông cho dịch qua đi để được gặp lại học sinh xem nó ra sao.
Trương Nguyễn Anh Thư 09-02-2020 08:16:34
Em nghỉ được có 1 tuần thôi mà!
Lộc Trương 09-02-2020 06:50:45
Bài viết đã hay mà người bình luận cũng hay nữa, hoàn toàn nhất trí với quý vị.
Liên Minh 08-02-2020 21:19:15
Bài viết chính là tâm tư của hầu hết GV chúng tôi trong đợt nghỉ tránh dịch này. Chúng tôi không muốn nghỉ đâu nhưng vì chỉ đạo của cấp trên thôi ạ. Sau này đi học, HS hổng hết kiến thức còn GV chúng tôi lại bò ra để lấp đầy cho các em!
Nguoi dan 08-02-2020 20:32:04
Những điều tác giả viết hoàn toàn đúng.
Thanh 08-02-2020 14:01:15
Tôi đi ngang qua trường mầm non của phường gần nhà thấy mấy cô khiêng đồ chơi của các cháu ra rửa và phơi nắng rồi lau chùi bàn ghế v v v... Thấy thương mấy cô quá !!!
Nguyễn Hoàng Hải 08-02-2020 13:14:35
Tôi nhất trí với quan điểm của tác giả
Dư Hương 08-02-2020 12:58:48
- Phụ huynh ngày càng xem thường giáo viên, có lẽ lương giáo viên bèo quá!
- Giáo viên là nghề mệt mỏi nhất mà ai không chịu được áp lực thì bỏ nghề chắc luôn!
- Giáo viên về nhà vẫn làm việc suốt dù đang ngủ vẫn mơ công việc!
- Tốt quá nên phụ huynh xem thường
- Trường công lập không nên tổ chức bán trú, thì phụ huynh sẽ lễ phép hơn!
Đừng hỏi vì sao giáo viên trẻ bỏ nghề nhiều!
Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.
Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.
Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.
Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.
Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.
Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.
Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.
Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.
Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.
Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?
Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.
Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.
Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.
Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.
Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.
Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?
Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.
Sau bao nhiêu năm cách lòng, tôi đã thật sự hiểu mẹ, hiểu rằng mẹ có những lý do để rời xa ba, nhưng chưa bao giờ mẹ rời xa tôi.