Từ trước tết là nhà chồng tôi lại náo nức bàn chuyện đi chơi, và điều đặc biệt là đại gia đình luôn mang gian bếp theo cùng những chuyến du xuân.
Gặp ai cũng hỏi “Tết về quê hôn?”. 20 năm rồi, về quê ăn tết với tôi mang một ý nghĩa rất khác biệt.
Những cuộc họp lớp dịp tết, tôi luôn tìm lý do trốn tránh. 5 năm, 10 năm… tôi không gặp lại những người bạn thời cấp 3.
Bạn đã gần 10 năm rồi chưa về Việt Nam, nên những ngàyTết, về tới Sài Gòn là bạn rủ đi ngay một chuyến miền Tây.
Chẳng qua là tôi cố giữ gìn một nếp xưa của ông bà tiên tổ, chớ giữa chốn phồn hoa đô hội thời buổi này làm gì còn bếp lửa.
Cuộc đời trải qua những bất ngờ mà đôi khi ta có dự tính như thế nào cũng không thể nào có được.
Chúng tôi gặp nhau bên ly trà thơm, dĩa mứt gừng ấm, cùng diện bộ váy, đầm thật xinh đẹp, ôn chuyện cũ.
Chơi tết nào ở những ngày mùng. Bước qua 20 tháng Chạp, quê tôi đã bắt đầu chơi tết.
Thời gian chẳng chờ đợi ai. Thôi thì cứ sống trọn vẹn với nhau nhất có thể, trân quý từng khoảnh khắc còn ngồi lại bên nhau...
Tôi thích những cuộc gặp không vội vã, không câu nệ, gặp chỉ để ngồi cùng nhau, nói với nhau những điều chân thành nhất.
Ngày xưa… cho đến bây giờ, cứ tết đến xuân về, là nhà nhà đều có nồi thịt kho hột vịt. Nhà tôi cũng không ngoại lệ.
Cận tết, bông nở rộ, hừng hực trong gió xuân lồng lộng, hàng xóm ai đi ngang cũng trầm trồ vườn xuân của ngoại.
Ngày tết, các mẹ, các dì lo nấu cỗ, dọn bàn… Còn bọn trẻ con chúng tôi thì kéo xì-dách và gọi lô tô.
Thời tôi học trung học rất thích đi chơi những ngày tết nhưng chẳng rủ được bạn nào đi cùng vì các bạn ấy luôn phải cùng gia đình lo… cúng kiếng.
Mấy luống ngò càng gần tết càng trổ bông trắng tinh, dưới tiết trời lạnh sang xuân sẽ kết hạt, thơm phức, ủ tất cả tinh túy một đời của nó vào.
Trong ngày tết, cùng với những đòn bánh tét thường không thể thiếu thứ bánh này.
Sau cái tết năm ấy, chiến tranh biên giới xảy ra, chúng tôi phải ăn tết trên chiến trường và có đứa không bao giờ trở về nữa.
“Tết năm nay có làm mứt bí, mứt dừa gì không Út?”. Tin nhắn của chị Hai nơi xứ người trong điện thoại những ngày cuối năm, khiến tôi bùi ngùi.
Ngày bé, tôi cứ tưởng chỉ có con nít mới được nhận lì xì, sau này tôi lại nhớ nhất hình ảnh bà ngoại cầm phong bao đỏ thắm, cười hồn hậu.
Cánh phụ nữ thong thả, không phải đau đầu với việc lo tết lại thấy băn khoăn. Riết rồi, thấy tết sao nhẹ bẫng.
Cả xóm Chùa này chỉ nhà bà Tám có cái cối chày quết bánh phồng. Hễ vào đầu tháng Chạp là tôi nôn nao được sang nhà bà Tám phụ phơi bánh...
Hơn 70 năm cuộc đời, tôi được nấu bánh tét với ba má trọn 55 mùa xuân. Sau đó, nồi bánh tét đêm xuân chỉ còn trong hoài niệm.
Để có được những món ngon ngày tết cho gia đình như thịt kho nước dừa, mỡ gói bánh tét, dân trong xóm thường rủ nhau làm heo… chia thịt.
Cứ sau 23 tết nội lại huy động vài đứa cháu trai chùi lư. Không năm nào tôi vắng mặt, bởi bộ lư to nhất trên bàn thờ đặt ở nhà tôi.