Hãy cảm ơn bản thân!

23/01/2016 - 13:43

PNO - Học nói cảm ơn với bản thân mình - điều ấy đơn giản lắm! Bạn hãy cảm ơn bản thân vì tất cả những thành công lớn nhỏ mà bạn đã có.

Tôi đã trải qua những giờ phút thăng hoa khi lần đầu tiên đứng trên sân khấu phát biểu mở màn cho một chương trình hoạt động của tổng công ty. Trước mắt tôi là hàng ngàn người đang theo dõi, háo hức, tươi vui… Tôi nhìn thấy chân dung của mình trong những con mắt đó: một cô gái trẻ mạnh mẽ, thành đạt, ấm áp và đáng tin cậy. Để đạt được điều này, để đứng được trên bục cao này, tôi đã trải qua những tháng ngày dài thất bại và phấn đấu không ngừng. Phấn đấu vượt qua trở ngại từ bản thân.

Thuở nhỏ, tôi từng tự coi mình là một đứa trẻ vô dụng. Điều đó chẳng phải là lỗi của ai hết mà có lẽ là lỗi của chính tôi, khi tôi không thể nào tìm được cách hòa nhập với cuộc sống xung quanh, không thể bước ra ngoài cái vỏ bọc rụt rè, không thể vượt qua những sợ hãi của mình.

Hay cam on ban than!
Ảnh mang tính minh họa

Thuở nhỏ ấy, tôi đứng nhìn bọn trẻ con tập chạy xe đạp trong con hẻm trước nhà, lòng đầy ganh tị. Bọn chúng có người lớn giữ đằng sau, giữ tay lái và hò hét khi chạy theo chúng. Họ xuýt xoa khi chúng ngã, đỡ chúng lên và bôi thuốc đỏ vào những vết thương. Còn tôi chỉ biết đứng thèm thuồng, vì tôi không có xe đạp. Bởi gia đình tôi nghèo và ba mẹ tôi quá bận rộn mưu sinh.

Rồi một lần, khi cậu tôi đi làm về, dựng xe trước nhà, tôi đã lén cậu lấy xe ra tự tập. Cái xe sườn ngang quá cao, tôi không thể nào ngồi được lên yên xe. Tôi ẹo người luồn chân qua cái sườn ngang và nhấn những vòng xe đầu tiên. Tôi ngã, trầy xước và nhem nhuốc. Nhưng lòng khát khao được vượt lên, băng băng đi đã nâng đỡ tôi và giúp tôi kiên trì, lì lợm với những lần dựng xe dậy, tự lau mặt, phủi tay.

Và rồi tôi vượt qua được nỗi sợ hãi, sự buồn tủi vì không có ai cạ nh bên. Tôi bon bon trên chiếc xe một mình, không cần người vịn đằng sau và hò hét động viên như những đứa trẻ khác.

Tôi đã thu được những tài sản lớn đầu tiên như thế cho ý chí của mình bằng mồ hôi, nước mắt và cả máu nữa. Tôi chỉ biết háo hức với cảm giác lần đầu tiên có thể vượt lên nhanh hơn đôi chân trần của mình mà không cần ai đó đỡ đằng sau. Và từ lần chạy xe ấy, tôi mơ hồ nhận ra rằng tôi có thể một mình, tự lập mà vươn đến những điều tôi ao ước trong cuộc sống này.

Và giờ đây, tôi cảm thấy mình cần phải cảm ơn chính bản thân, cảm ơn cái con bé tám tuổi đã vô thức mang đến cho tôi những trải nghiệm đầu tiên về sự phấn đấu vượt qua chính mình, dù có phải trả giá bằng những đớn đau của cơ thể, của tinh thần.

Những người bạn gái hiền hậu, nhân từ, nhạy cảm, mong manh, tinh tế, chịu hy sinh… của tôi! Tôi chắc rằng bạn cũng như tôi, cũng đã từng cảm thấy mình có lỗi với một ai đó vì những lời đã lỡ nói hay những gì chưa nói, vì nghĩ mình chưa đủ yêu thương, chăm chút, chưa đủ cố gắng cho một cho một điều gì đó… Bạn sẽ luôn luôn sống trong một cảm giác dằn vặt, rằng bạn là một người chẳng ra gì, rằng bạn không đủ năng lực để giúp đỡ những người thân yêu.

Tôi từng ở trong những tâm trạng đó, khi con tôi không thể nào đứ ng đầu lớp, khi chồng tôi không thể nào trở thành một người thành đạt, khi ba mẹ tôi không có được một tuổi già an nhàn và giàu sang. Nhưng rồi một lúc nào đó, tôi đã học được cách chấp nhận, rằng không phải ai cũng lý tưởng ở trên đời. Cuộc sống luôn là sự vươn lên, tiến lên về phía trước. Trên con đường đó chẳng bao giờ có chỗ cho sự hoàn hảo. Cuộc sống luôn luôn là những thay đổi mà tôi không thể tưởng tượng, chúng mới mẻ, và không thể đoán trước.

Tôi học cách giảm bớt đòi hỏi bản thân, bởi chính tôi cũng phải thay đổi từng ngày, lớn lên và đi về phía trước. Cuộc sống là người thầy lớn của chúng ta. Vì thế tôi hiểu rằng tôi chẳng nên tự cho mình những điểm số tồi tệ. Chấp nhận những điều đã xảy ra, bắt đầu những con đường mới đúng đắn hơn.

Tôi thử một lần ngồi xuống, cầm lấy giấy bút và ghi tất cả những cảm xúc ấy ra giấy. Tôi vượt qua lòng tự hào, kiêu hãnh của mình, tìm đến một ai đó, một người rất lạc quan, nhân từ, độ lượng để có thể trút hết mọi cảm xúc của mình và được nâng đỡ, động viên tinh thần. Từ sự bình tĩ nh, rõ ràng và can đảm đó, tôi nhận thấy mình chẳng tồi tệ như mình nghĩ và tôi tìm ra những nguyên nhân để có thể cảm ơn chính bản thân mình.

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • “Người thứ ba”

    “Người thứ ba”

    20-12-2024 10:00

    Thế nhưng, cũng chính vì quá thân, cộng với suy nghĩ “thân thì không cần giữ kẽ”, chị thường xuyên làm chúng tôi khó xử.

  • Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    20-12-2024 06:34

    Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.

  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.