Giông bão
Hôm ấy là thứ bảy, anh phải đi thăm nhà máy ở Long Thành nên báo với chị là sẽ về muộn, dặn chị đừng chờ cơm tối. Nhưng khi xuống đến nơi thì nhà máy lại vừa có sự cố cần sửa chữa nên anh quay về thành phố ngay trong buổi sáng. Định bụng sẽ dành cho chị một bất ngờ nho nhỏ, anh ghé hàng trái cây quen thuộc mua lựu – loại quả chị rất thích – rồi quay về nhà tự tay dọn dẹp lại nhà cửa. Chiều thứ bảy chị được nghỉ, anh sẽ rủ chị đi xem phim. Phải rồi, cũng khá lâu rồi hai vợ chồng chưa có dịp cùng nhau đi đâu đó. Nhưng chờ đến gần ba giờ chiều vẫn chưa thấy chị về, anh sốt ruột, gọi điện cho chị.
Qua điện thoại, anh nhận thấy chị có chút gì đó bối rối, chị bảo hôm nay công việc nhiều quá nên phải ở lại công ty làm cả buổi chiều. Một người nhạy cảm và tinh tế như anh luôn luôn nhận ra ai đó đang nói dối mình. Nhưng anh không muốn nghĩ xấu cho chị - người vợ hiền mà anh luôn tự hào, yêu quý. Buổi tối, chị về muộn, nét mệt mỏi còn đọng trên khóe mắt. Anh dọn cơm cho chị ăn và không hề nhắc lại chuyện ngày hôm ấy.
|
Anh nhận ra có một nỗi dày vò âm ỷ nào đó đang thiêu đốt tâm can chị (ảnh minh họa). |
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như những ngày sau đó, chị không trở nên lặng lẽ, lạ lùng hơn. Chị ít nói, ít cười, thảng hoặc vào những lúc đêm khuya, anh thấy chị giật mình tỉnh giấc vì một cơn ác mộng nào đó. Anh chỉ ôm chặt, vỗ về chị, anh tin nếu muốn chị sẽ chia sẻ với anh mọi thứ, vì anh không phải người đàn ông ích kỷ, hẹp hòi. Rồi những chiều thứ bảy sau đó, chị tiếp tục tăng ca, tiếp tục trở về nhà với dáng vẻ mệt mỏi và như cả lo âu hằn trên vầng trán. Anh quyết định lên tiếng:
- Dạo này em gặp chuyện gì phải không? Sao không nói với anh, biết đâu anh có thể chia sẻ với em thì sao.
- À, không có gì đâu anh ạ, chỉ là gần đây công ty em có thêm nhiều dự án mới, công việc nhiều quá nên em hơi căng thẳng. Chị cười nhẹ, trấn an anh rồi nói sang chuyện khác.
Anh không hỏi gì thêm, chỉ lặng lẽ chăm sóc chị nhiều hơn. Một hôm, tình cờ gặp Thanh – đồng nghiệp cùng công ty chị - trong một quán café khi đang hẹn với đối tác, anh ghé hỏi han vài câu xã giao. Đột nhiên Thanh bảo: “Anh xem thế nào chăm sóc chị kỹ hơn đi chứ, gần đây em thấy chị có vẻ xanh và gầy quá. Thứ bảy nào chị cũng phải xin nghỉ làm sếp kêu ca dữ lắm”.
Anh như thấy bầu trời tối sầm lại: Vậy là chị đã nói dối anh? Và rất nhiều lần? Nhưng chắc chắn chỉ có một lý do cho những ngày thứ bảy ấy, cho gương mặt mệt mỏi pha chút lo âu và những đêm giật mình tỉnh giấc của chị. Và hơn thế, cả sự hờ hững của chị những ngày gần đây, khi chiếu chăn nguội lạnh… Anh quyết định tự mình tìm ra lời giải cho câu hỏi ấy, dẫu đau lòng đến thế nào.
|
Nhận ra chị đang nói dối mình, anh đau tưởng vỡ tung lồng ngực (ảnh minh họa). |
Sự thật
Thứ bảy ấy, anh ra khỏi nhà từ sớm, anh bảo chị mình không kịp ăn sáng vì có cuộc họp cần chuẩn bị gấp. Anh vẫn ôm và hôn tạm biệt chị như mọi ngày. Cậu lái xe đưa anh đến một cửa hàng cho thuê xe máy đã đăng ký trước, và anh quay về nhà, theo dõi vợ. Vừa hồi hộp sợ bị chị bắt gặp, anh vừa căng thẳng như muốn đứt hết các dây thần kinh: nếu chị phản bội anh thì sao? Anh thầm cầu mong điều đó sẽ không xảy ra, chỉ là chị có một điều gì đó khó nói với anh mà thôi.
Chị đã ra khỏi nhà, nhưng con đường chị đi không dẫn đến công ty. Lẳng lặng theo chị hơn 50 cây số, anh ngỡ ngàng khi thấy điểm dừng chân của chị là một ngôi chùa nhỏ ở Bình Dương. Không dám vào theo vì sợ chị phát hiện ra, anh ghé quán nước ven đường nghỉ chân và chờ đợi. Chiều sụp xuống rất nhanh, dù ngày hôm ấy với anh dài như nhiều năm, nhiều tháng. Cuối cùng, chị cũng đã dắt xe ra về. Vị sư thầy chuẩn bị đóng sập cánh cổng lớn…
Sau vài giây ngần ngại, anh tiến đến chào hỏi và ngỏ ý muốn được vào thắp nén nhang niệm Phật. Vị sư thầy thoáng chút ngạc nhiên vì trời đã xế chiều, nhưng vẫn mở rộng cửa đón chào người lữ khách đến dâng hương. Vì không chuẩn bị trước nên anh chỉ kịp mua nén nhang và cúng chút công đức cho nhà chùa. Vị sư thầy thấy anh có vẻ rối bời nhiều tâm sự nên có ý trò chuyện:
- Phải chăng thí chủ đây có điều gì khó nói còn vướng mắc trong lòng nên mới tìm đến cửa chùa?
- Dạ, bạch thầy, con quả là đang có vài điều phiền muộn chưa giải quyết được.
Anh và vị sư thầy vừa đi thong thả ngoài sân vừa chuyện trò. Bỗng một người đàn ông trông gầy gò, tiều tụy và hốc hác đi ngang qua làm anh không khỏi giật mình:
- Thưa thầy, người đàn ông này là ai thế ạ?
|
Sau tất cả những gì đã nghe và chứng kiến, anh quyết định vẫn sẽ nắm chặt tay chị để đi cùng qua giông bão (ảnh minh họa). |
Sư thầy trầm giọng, kể:
- Đó là một người đàn ông từ thành phố xin về đây tá túc đã mấy năm nay. Anh ta mắc phải nghiện ngập từ khi đi học do đua đòi với chúng bạn, bố mẹ đã ra nước ngoài cả. Cô bạn gái sau khi phát hiện anh ta nghiện đã tìm mọi cách khuyên nhủ, động viên anh ta đi cai nghiện, nhưng qua rất nhiều chỗ rồi vẫn không thành. Nghe được ở chùa này có bài thuốc hay, cô gái ấy đưa anh ta về đây rồi xin tá túc luôn nơi cửa chùa. Từ ngày có gia đình, cô gái ấy ít ghé thăm nhưng thời gian này, anh ta ốm nặng quá nên cô ấy trở lại nhiều hơn. Thứ bảy nào cô ấy cũng ghé thăm, chăm sóc anh ta và làm công quả giúp nhà chùa. Thật là hiếm thấy có ai tình nghĩa như vậy.
- Vậy anh ta bị mắc bệnh gì thưa sư thầy? Anh hỏi, chưa hết bàng hoàng trước câu chuyện vừa nghe.
- Anh ta hay đau ốm nhưng chỉ là những bệnh vặt. Tháng trước, cô bạn gái đưa anh ta đi khám ở bệnh viện thì mới biết anh ta bị AIDS, đã chuyển sang giai đoạn phát bệnh rồi, lại kém sức đề kháng nên không biết còn có thể sống được bao lâu.
Anh như rụng rời chân tay, cảnh vật xung quanh như nhòa đi, đôi chân run run không còn đứng vững trên sân chùa. Anh xin phép ra về mà lòng tê tái… Vợ anh, người vợ hiền của anh, chị có thể không đáng trách vì những tình cảm trong quá khứ, nhưng nếu căn bệnh quái ác ấy đã lây sang chị, và cả anh nữa, thì cuộc sống của anh, của chị sẽ như thế nào? Sẽ thế nào đây?
Anh về đến thành phố khi đã gần 9 giờ tối sau quá nhiều chặng nghỉ, bởi anh không thể tập trung vào việc lái xe. Hoảng loạn, căm giận, đau đớn, hoang mang… hàng ngàn cảm xúc bóp nghẹt anh. Trước cổng nhà, chị đang đứng đó, đợi anh, mệt mỏi và gầy guộc hơn bao giờ hết. Trong tay chị là chiếc điện thoại. Anh chợt nhớ ra điện thoại của mình đã rung bao nhiêu lần, trên đường đi… Chị nhìn thẳng vào mắt anh, giọng khàn đặc:
- Anh đã biết tất cả rồi đúng không?
Và anh gục xuống. Chị đỡ anh vào nhà. Họ im lặng, tránh nhìn vào mắt nhau. Và những buổi đêm lặng lẽ trôi qua, chị không dám mở lời, anh không lên tiếng.
Nhưng đêm dài mấy rồi cũng sẽ trôi qua. Lại một đêm nữa anh thức trắng, anh biết chị cũng vậy… Có lẽ ngày mai anh sẽ phải đứng dậy, phải tiếp tục làm một người đàn ông độ lượng từng khát khao chở che chị. Ngày mai anh sẽ đưa chị đi làm xét nghiệm, cả hai người sẽ tiếp tục sống nốt cuộc sống của mình, dẫu khó khăn hay đau đớn, cùng nhau.
Tường Vy