Hạnh phúc long lanh sau những ngày giông bão

23/07/2022 - 17:18

PNO - Chị muốn nhà phải sạch, bữa cơm phải đủ các món, con cái phải giỏi hơn thiên hạ. Chị tất tả, lo lắng rồi trách anh vô tâm. Những lời yêu thương dần mai một.

Chị ghét nấu ăn, ghét lau nhà và ghét cả giặt quần áo. Nhưng cứ sau mỗi chiều từ cơ quan trở về, chị lại gồng làm tất cả trong hậm hực. 

Về đến nhà, đầu anh vẫn còn nặng trĩu vì buổi họp lúc chiều. Anh uể oải hất đôi giày chiếc sấp chiếc ngửa trên bậc tam cấp. Lập tức, tiếng chị the thé: “Sắp cho ngay ngắn vào chứ! Tôi là con hầu để suốt ngày phục dịch cha con anh hả?”. Ám ảnh trong đầu anh mỗi chiều lê bước về nhà là một Bà vợ cáu bẳn, nhàu nhĩ đang đợi để bắt lỗi. Anh tìm mọi lý do để khỏi về nhà ngay sau mỗi buổi làm.

Chị thấy mình thật cô đơn và bất hạnh. Rất may có những thời điểm, nỗi bất hạnh đó tạm thời biến mất, nhường chỗ cho sự say mê khi chị dành tâm trí cho những dự án, những sáng kiến chị ấp ủ. Ở cơ quan, chị luôn đưa ra những sáng kiến hợp tình hợp lý. Ai cũng thầm ước ao trở thành người phụ nữ “giỏi việc nước, đảm việc nhà” như chị. Chỉ mình chị biết mình mệt mỏi thế nào. 

Mỗi chị biết mình đang mệt mỏi thế nào - Ảnh minh họa
Mỗi chị biết mình đang mệt mỏi thế nào (Ảnh minh họa)

Tối hôm đó, anh báo đi tiếp khách. Đã 9 giờ đêm, chị tất bật dọn dẹp dù đầu đau như búa bổ. Vừa lúc anh về, nằm dài trên ghế sofa, anh thở dài đánh thượt.

“Á à. Anh chán tôi đến nỗi thấy tôi mà phải thở dài thế à? Không thích thì đi luôn đi!”, chị gào lên.

Anh trố mắt nhìn. Đâu rồi người con gái hay nũng nịu và ánh mắt đầy ngưỡng mộ ngày xưa chị thường trao anh?

Anh hét lên: “Cô muốn tôi đi phải không? Được rồi. Tôi đi”. Anh rồ xe, lao vút đi trong đêm.

Con đã say giấc. Trằn trọc không ngủ được, chị dậy sắp xếp đống giấy tờ trên bàn làm việc. Với tay lên kệ sách, chị nhìn thấy cuốn sổ màu đỏ ở góc trong cùng. Chị cầm xuống, phủi sạch bụi trên tấm bìa và lần giở từng trang. 

“Ngày … tháng … năm 1998.

Gấu con đã đi thực tế được bốn ngày rồi. Bốn ngày mà sao dài như bốn tháng. Mấy ngày qua, Mèo con vẫn lên thư viện. Cành phượng bên cửa sổ nơi chúng mình thường ngồi nhìn ra nay đã nhú mấy nụ hoa. Hôm nay, có một câu tiếng Anh khó ơi là khó. Giá mà có Gấu ở đây, chúng mình lại tranh luận như mọi ngày. Rồi Gấu sẽ giảng giải cho Mèo con hiểu vì sao câu trả lời lại thế. Mèo nhớ Gấu con nhiều lắm!’.

Cuốn nhật ký đưa chị trở về những ngày tháng trên giảng đường. Anh là chàng sinh viên có chí, thông minh, khiêm tốn. Chị thông minh, hồn nhiên và có giọng hát ngọt ngào. Tình yêu của anh chị khiến bao bạn bè ao ước. 

Bất giác, chị đỏ mặt như sợ ai đó biết mình đang yêu. Tiếng con cựa mình làm chị giật mình. Đặt cuốn nhật ký lại chỗ cũ, chị nhẹ nhàng đi xuống phòng khách. Anh đã về nằm đó, cuộn tròn trên ghế sofa. Chị lặng lẽ trở lên phòng ngủ. 

Với tay cầm điện thoại, chị vào nick của cô bạn thân. Bạn là người vô tư, suy nghĩ rạch ròi chứ không nặng cảm xúc như chị. Chị ngần ngại vì đêm đã khuya, nhưng vẫn đánh liều bấm gửi biểu tượng "like" trong messenger. Nhận được tín hiệu giờ này, cô bạn biết chắc có chuyện: “Có gì nói tui nghe, nhanh!”. Chị bắt đầu kể, tuôn hết những ấm ức trong lòng.

Đã gần sáng. Chị xuống chỗ anh đang ngủ. Trong ánh sáng mờ mờ của ánh đèn đường, gương mặt anh khắc khổ. Lời cô bạn thân thấm vào tâm can chị. Biết chị vất vả nên dù công việc áp lực, anh vẫn không ngừng nỗ lực khẳng định vị trí để chia sẻ gánh nặng cơm áo gạo tiền với chị.

Anh không yêu cầu nhà phải sạch kin kít. Bữa cơm, anh chỉ cần một món mặn và tô canh là đủ. Nhưng chị muốn nhà phải sạch, bữa cơm phải đủ các món mặn, xào, canh... con cái phải giỏi hơn thiên hạ. Chị tất tả, lo lắng rồi trách anh vô tâm. Những lời yêu thương mai một dần.

Chị đưa tay lên trán anh, hai ngón tay cái miết nhẹ lên những nếp nhăn. Bất chợt anh tỉnh giấc. Chị rụt tay, lí nhí: “Em xin lỗi!”. Anh kéo tay chị áp lên má. Nước mắt chị chảy dài. Anh ôm chị, vỗ về, thủ thỉ. Bao buồn tủi, bao cảm thông, bao dự định được giãi bày. Chị thấy thương anh hơn bao giờ hết.  

Anh bớt lang thang sau giờ tan tầm. Hôm ấy anh về sớm, cất tiếng gọi: “Vợ ơi! Anh được thưởng, cả nhà mình đi ăn cái gì ngon ngon nhé!”. Chị reo lên như một đứa trẻ: “Đúng lúc quá! Em về hơi muộn, đang định gọi, nhờ anh mua gì về ăn, đỡ phải nấu!".

Thật mừng khi họ đã có thể nói chuyện trở lại (Ảnh minh họa)
Thật mừng khi họ đã có thể nói chuyện vui vẻ trở lại (Ảnh minh họa)

Chị lại thấy ở anh một người đàn ông có chí, thông minh, khiêm tốn. Anh lại kể với chị những niềm vui, những áp lực công việc. Chị cùng anh bàn bạc và đưa ra những ý kiến hợp tình hợp lý. Mọi người ngưỡng mộ và thầm ước ao được như chị. Chị thấy mình hạnh phúc - niềm hạnh phúc từ sâu thẳm bên trong! 

Hoa Khôi

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI