Tôi và anh quen nhau trong đám thôi nôi con một người bạn. Nhìn anh vuốt ve đứa bé mãi không thôi khiến tôi bấm tay cười với bà mẹ trẻ “Cha đó chắc “bê” quá, đàn ông gì mà cứ đu theo ẵm con nít”.
Bạn tôi bảo, anh không có “bê” mà là một cây chọc trời khuấy nước, đến nỗi hơn 40 tuổi đời mà không ai dám ưng nên thấy con nít thèm là vậy. Rồi bạn kể thêm, anh là tài xế xe tải, lương tháng hơn chục triệu nhưng chỉ “Nộp bà già đúng ba triệu. Còn bao nhiêu nhậu nhẹt, bài bạc hết. Cứ buông xe ra là nhậu, nhưng được cái nhiệt tình, nhà bạn nào có việc anh đều xăn tay phụ giúp chẳng nề hà”.
|
Ảnh minh họa |
Nhậu sẽ có tai nạn, va quẹt trầy trụa, gãy răng, gãy tay là chuyện có thật. Bài bạc thua cháy túi, mắc nợ ngập đầu cũng có luôn. Chỉ tội nghiệp mẹ già bảy mươi của anh, khóc không biết bao nhiêu trận vì thằng con “vô đầu vô vị”. Và bà từng tuyên bố, “con nào” mà trị được anh thì dù có sứt tay gãy gọng bà cũng cưới liền!
Rồi anh làm quen tôi, vì nghe bàn về người đàn bà “hai lần qua đò vẫn lật thuyền”.
“Hzaai..nhìn em xinh xắn khỏe mạnh vậy sao hai ông chồng đều bỏ vậy ta? Mình làm quen nhau nhen?”.
Thì ra bạn tôi đã kể hết lý lịch của tôi cho anh biết rồi.
Thì quen. Nhưng tôi không nghĩ gì cả, kiểu quen cho có thôi, dù sau mình cũng hai lần đò, chẳng còn gì phải e thẹn hay giữ lời giữ tiếng.
Vậy mà yêu nhau từ bao giờ không hay. Anh sau chuyến xe đi tỉnh nào đó thì mua ít đặc sản của nơi đó về tặng tôi “ăn chơi”. Ăn chơi gì mà vài giỏ, mỗi thứ chục ký? Vậy là trái cây, măng khô, hồ tiêu, cá mắm… anh tặng tôi đều đem ra chợ bán, cạnh sạp hàng bông của tôi.
Thế mà đắt không ngờ. Khách cứ tìm mua nườm nượp khiến hàng về không đủ bán. Tôi bỏ luôn mớ hàng bông, chỉ bán những món anh mang về rồi “gửi tiền xe” lại cho anh. “Trời đất ơi, tiền xe tiền cộ gì cho mắc công. Anh dọn luôn qua nhà em, xe anh là xe em, hàng anh mang về là của em, người anh cũng là của em luôn cho tiện ha?”.
Lời tỏ tình “độc đỉnh” nhất trên đời.
|
Ảnh minh họa |
Nhưng mẹ tôi bảo “Hai lần rồi con, lần thứ ba ráng tìm người nào đàng hoàng cho được trăm năm. Chứ thằng đó quậy quá, không khéo năm ngày ba bữa lại thôi nhau thì khổ”. Một mặt nói với tôi, mặt còn lại mẹ “cấm cửa” anh khiến anh nổi khùng bằng tin nhắn “Ê bà tám, bà ba mươi, tôi cũng bốn mươi mà bà già canh me như gái mới lớn khó chịu quá bà. Thương tui thì dọn ra nhà trọ ABC tôi vừa mướn nè, hai đứa làm lại cuộc đời nha!”.
Chẳng biết tình yêu thúc giục thế nào mà tôi dám dắt 2 con, đứa 9 tuổi, đứa 5 tuổi ra nhà trọ với anh. Mẹ tôi tuyên bố… từ con. Để danh chánh ngôn thuận, anh về nhà nói mẹ đi cưới tôi, ban đầu bà mừng lắm, nhưng sau khi biết rõ về tôi thì bà từ chối lý do “Đàn ông 40 có ế ẩm gì mà phải lấy con vợ đã qua hai lần đò”.
Quan hệ hai bên cha mẹ đi vào ngõ cụt, chúng tôi bàn nhau, phải tự sống, tự vươn lên cho cha mẹ thấy chúng tôi “đã chọn giá đúng” cho cuộc đời nhau.
Sau một năm, anh vẫn đi lái xe tải, vẫn mang hàng về cho tôi bán. Con tôi đi học và đã gọi anh là “ba”. Anh thay đổi như không còn nhận ra nữa. Ngày nào ăn nhậu, bài bạc, đi sớm về khuya, giờ buông xe ra là về nhà làm bếp, lau dọn nhà cửa. Đưa rước con tôi. Những canh bạc như không còn sức hấp dẫn với anh nữa thì phải.
Nhiều khi tôi hỏi vui “Giang hồ đồn anh “hư” lắm mà sao giờ lạ vậy?”. “Hồi đó không vợ con, tiền làm ra không ai cất thì xài hết luôn đi chứ để đâu? Giờ có người cất không lẩy một đồng, tui lấy gì mà hư hả bà tám?”.
Anh cười vang như thể sướng miệng lắm khi gọi tôi là “bà tám” vậy.
Thế rồi sau 1 năm, chúng tôi đã dành dụm đủ tiền mua một xe tải nhỏ. Ngoài giờ đi lái cho người ta thì anh lái xe nhà, chở thuê hàng quanh trong tỉnh, huyện.
|
Ảnh minh họa |
Bây giờ mẹ tôi mới nhắn người gọi tôi về rằng, “Về đi, nói với thằng T. là mẹ chấp nhận cho hai đứa làm đám tuyên bố đó”.
Được lời như cởi tấm lòng, anh cũng xin mẹ mình mang lễ lạt qua nhà tôi để làm đám tuyên hôn nho nhỏ. Nhưng mẹ anh phán “Ta không tuyên bố gì hết! Tao… cưới nó luôn, vì nó có tài trị được mày. Từ một thằng đàn ông hư bây giờ đã biết làm người đàng hoàng”.
Đám cưới diễn ra như mơ, có xe hoa áo cưới khiến tôi tưởng mình như đang bị mộng du. Nhưng tất cả là sự thật.
Căn nhà trọ chúng tôi sống 1 năm qua, mẹ anh cũng mua lại làm quà cưới cho hai đứa. Các con tôi cũng gọi bà bằng “bà nội” khiến mẹ cười suốt ngày vì tự dưng có hai đứa cháu “ngang hông”. Bây giờ tôi vừa sinh con với anh. Nhìn thiên thần nhỏ giống anh như tạc mà tôi không ngờ ông trời lại ưu đãi mình như thế. Nhiều hôm tôi ôm anh khóc ngon lành vì quá hạnh phúc. Anh bảo: “Qua cơm mưa trời lại sáng thôi. Hạnh phúc hay không là do mình gan á! Tui cũng đâu có ngờ mình có một bà vợ, còn khuyến mãi hai, ba đứa con nữa”.
Hạnh phúc của chúng tôi giờ nhỏ gọn lắm, sau những giờ vất vả cho cuộc mưu sinh thì anh làm bếp, tôi ru con, hai đứa lớn thì lanh canh dọn chén đũa cho bữa cơm chiều.
Trang Thảo