Hạnh phúc của 'siêu Ô-sin'

11/08/2017 - 14:15

PNO - Sau những ngày các nàng Ô-sin cắp nón ra đi, để lại sau lưng những bãi chiến trường ngổn ngang, tôi không chịu nổi sự bừa bộn, bẩn thỉu nên đã phải lao vào dọn dẹp

Chẳng phải như các bà các chị, có chút tiền bỏ ra thuê người làm việc nhà cho mình là lập tức coi người ta như mẻ. Xưa nay, tôi cực kỳ kính nể các Ô-sin vì khả năng hơn người của họ. Nhưng tôi thật sự không ngờ có ngày tôi lại… kính nể mình.

Hanh phuc cua 'sieu O-sin'
Có ngày tôi lại kính nể mình. Ảnh minh họa

Cả thời thơ ấu tôi được cha mẹ ưu tiên cho chuyện học nên tôi chỉ biết nấu bập bõm vài món thức ăn. Nhà cửa tôi chỉ biết dọn dẹp sơ sơ. Thế nên, tôi phục các Ô-sin lắm. Nấu cơm đã khó, nấu cho người khác ăn còn khó hơn. Huống hồ là cho những người đủ quyền chê bai, mắng nhiếc, la rầy hay khen thưởng, động viên.

Tôi còn nể trọng họ vì đó không chỉ là công việc cực nhọc, vất vả, mà còn cần bản lĩnh, sự khiêm tốn, khả năng nhịn nhục. Mà để hòa lẫn tất cả điều đó, người ta phải có “tư duy triết học” thì mới tồn tại thảnh thơi, bình an. Nhưng điều quan trọng nhất khiến tôi nghĩ mình không thể làm Ô-sin là ngoài chuyện kiếm tiền ra, tôi có biết, có giỏi chuyện gì đâu. Vì thế, xưa nay, tôi lụy các Ô-sin lắm. Nhất là từ ngày có chồng con. Tôi coi Ô-sin như bậc tối thượng, nhỏ nhẹ, chiều chuộng và e nể họ hết cỡ.

Nhưng có lẽ số tôi không có cung nô bộc nên chẳng mấy khi có một Ô-sin lâu dài. Nhiều nhất thì hai năm, ít nhất là ba ngày. Họ cứ làm một thời gian là xin nghỉ, vì đủ lý do. Mỗi lần nghe họ báo nghỉ là tôi hốt hoảng, nháo nhác tìm người thay thế, lên mạng hỏi bạn bè, tìm đến các trung tâm giới thiệu việc làm.

Thời gian ấy, nhà tôi xáo trộn bởi đủ các kiểu người với đủ kiểu cách sinh hoạt, đủ vị của những món ăn. Chồng con tôi còn sợ những lần thay đổi Ô-sin hơn tôi. Bởi cuộc sống sẽ bị phụ thuộc vào cách sinh hoạt của một người hoàn toàn xa lạ. Từ chiếc áo được ủi, đôi giày được giặt, chén cơm được ăn…

Hanh phuc cua 'sieu O-sin'

Cách đây hai tháng, cô Ô-sin đang làm cho nhà tôi được hơn một năm lại xin nghỉ. Tôi lại bắt đầu một kỳ tuyển Ô-sin mới. Trong hai tháng, gia đình tôi lần lượt tiếp đón và đưa tiễn tới bảy Ô-sin. Họ đến, cả nhà tôi mừng rỡ bao nhiêu thì lúc họ đi, chúng tôi cũng hân hoan bấy nhiêu. Bởi nhiều người trong số họ chỉ vài ngày ngắn ngủi cũng gây tai nạn liên tiếp:  vỡ đồ đạc, cháy bàn ủi, máy sinh tố, hư nồi cơm điện, hỏng nệm sofa, lem nhem áo trắng… dù tôi đã đề phòng, cảnh báo, theo dõi. 

Kể về những chuyện xảy ra với các Ô-sin trên FB, lập tức lượt like, comment tôi tăng đột biến bởi những chia sẻ, cảm thông cười ra nước mắt của mọi người. Hóa ra, đó là nỗi khổ chung của rất nhiều người.

Sau những ngày các nàng Ô-sin cắp nón ra đi, để lại sau lưng những bãi chiến trường ngổn ngang, tôi không chịu nổi sự bừa bộn, bẩn thỉu nên đã phải lao vào dọn dẹp. Bất chợt, tôi nhận ra niềm hạnh phúc lạ kỳ khi được lau dọn nhà cửa. Sự bức bối vì từng phải chấp nhận mọi thói quen của các Ô-sin khiến tôi giờ đây nếm trải cảm giác thăng hoa trước sự gọn gàng và ngăn nắp mọi nơi.

Tôi sung sướng khi ủi một chiếc áo thẳng thớm và đẹp đẽ. Chà bồn cầu với tôi là một công việc thú vị mang “tính triết học cao cả”, bởi tôi thường vừa làm việc vừa suy nghĩ vẩn vơ về chuyện nhân tình thế thái và rút ra rất nhiều điều quanh các bộ quy luật, các cặp phạm trù… Và điều quan trọng là mọi người trong nhà sau khi ăn cơm của các nàng Ô-sin thì cũng gật gù bảo tôi nấu ăn hơn hẳn họ. Như vậy thì chắc chắn là tôi có khả năng làm Ô-sin được rồi. Thật là đáng tự hào!

Giờ đây, tôi tự tin tuyên bố mình thừa khả năng làm một Ô-sin giỏi giang. Tuy nhiên, tôi chưa thượng thừa đến mức có thể vừa thiền vừa làm việc, cho nên tôi sẵn sàng gầm lên như vũ bão khi chồng con tôi xả ra bừa bộn khắp nơi ngay sau khi tôi dọn dẹp. Tôi cũng chẳng để cho ai chơi trong khi mình quần quật làm việc. Người lớn việc lớn, người nhỏ việc nhỏ, tôi bắt cả nhà đồng cam cộng khổ với mình. 

Ngạc nhiên chưa! Cả nhà vui vẻ hợp tác, thậm chí còn thêm độ hài hước khi tôi gầm gào. Chồng con tôi thường nháy nhau: “Lẹ lẹ về chỗ, siêu Ô-sin sắp thượng đài rồi kìa”. Nhưng cũng nhờ vậy, tôi nhận ra mình chỉ có thể làm Ô-sin cho chính gia đình mình thôi, các bạn có nhu cầu tuyển dụng đừng gọi tôi nhá. Tôi còn lâu mới thuộc hàng Ô-sin được kính trọng và tôn vinh nơi nơi.

Mà tôi cũng mạo muội khuyên các bà nội trợ, chẳng có cách nào thoát được nỗi khổ Ô-sin bằng cách tự thu xếp để làm Ô-sin cho chính mình. Ít nhất là các bà sẽ nhận được sự kính trọng và tôn vinh của chồng con đấy. Tin tôi đi! 

Song Văn

Cả nhà tôi là Ô-sin

Công việc bận rộn, phải trực đêm, nhưng khi về đến nhà, tôi cũng đóng vai Ô-sin. Tôi muốn tự tay vào bếp chuẩn bị những bữa ăn tình cảm cho người thân. Tôi quan niệm, cùng chia sẻ việc nhà sẽ khiến các thành viên gắn kết hơn, xem nhà thật sự là tổ ấm của mình vì cùng nhau nỗ lực chăm sóc, thay vì coi đây là trách nhiệm của người giúp việc, khiến nơi ở có nguy cơ như… nhà trọ!

Hanh phuc cua 'sieu O-sin'

Tôi chia sẻ với con gái: “Con cứ coi làm việc nhà như tập thể dục, vận động cơ thể thay vì đi tập gym”. Ba mẹ tôi đã về hưu nên ông bà cũng giúp đỡ, hỗ trợ rất nhiều. Việc nhà được phân chia cụ thể: Phòng cá nhân và việc cá nhân thì mỗi thành viên tự lo. Công việc chung như nấu ăn thì cả nhà cùng xắn tay vào làm. Cảm giác ngày nghỉ cả nhà quây quần bên mâm cơm nóng sốt, ngắm bình hoa mới cắm, nhâm nhi ổ bánh tự tay làm, uống ly cà phê mới pha, thú vị lắm! 

Nguyễn Thị Quỳnh Hương 
(Phú Mỹ Hưng, Q.7, TP.HCM)

Người giúp việc là ân nhân của chủ nhà

Trong cuộc sống, ai chẳng muốn “vào vai” hưởng thụ. Người giúp việc cũng có những lúc mỏi mệt, cũng có sau lưng một đàn con với bao lo toan, nhưng vì hoàn cảnh riêng họ phải lãnh phần nặng nhọc, vất vả, thậm chí dơ bẩn để người chủ yên tâm ra ngoài lo việc khác.

Với lòng biết ơn, tôi luôn xem người giúp việc như trợ thủ của mình. Đối với hạnh phúc gia đình, sự có mặt của người giúp việc khiến người chủ dành thời gian, tâm sức để chăm chút cho đời sống vợ chồng; có thể tương tác, chuyện trò, âu yếm hoặc cùng nhau làm một việc lý thú nào đó.

Tùy văn hóa, giáo dục, thói quen, định kiến… mà xuất hiện những phản ứng khác nhau ở người chủ. Khi người giúp việc làm sai ý, nhiều người chủ trút xả vào người mà mình cho rằng ở cấp thấp hơn, dễ dẫn đến chỉ trích, lên án, nhục mạ.

Nhưng người chủ không có quyền đó. Luật Lao động và Luật Bảo hiểm xã hội đã quy định rõ giúp việc là một nghề nghiệp phải được ký hợp đồng lao động, có bảo hiểm xã hội với thời giờ làm việc, thời giờ nghỉ ngơi như một người lao động bình thường, phải tuân thủ quy định về lương thưởng lễ tết như các nghề nghiệp khác…

Thế nên, bạn chỉ được nói lên mong muốn, yêu cầu của mình cho người giúp việc biết, chứ không có quyền miệt thị, xúc phạm họ. 

Trần Quốc Phúc 
(Tổng giám đốc Công ty cổ phần Cho Bạn Cho Con, Q.3, TP.HCM)

Luồng gió mát từ phía sau..

Tôi chọn cái nghề thấp kém này đã được tám năm, đã phục vụ mấy chục nhà, nếm đủ đắng cay. Tôi không nhớ bao nhiêu lần phải lén khóc vì bị phân biệt, xúc phạm, sỉ nhục. Nhà mất đồ, chủ liền đổ cho mình; cậu bé con chủ hỗn láo, xem thường mình, chủ không dạy dỗ con mà còn mắng mình té tát… 

Có người khi đã bỏ đồng tiền ra là phải vét hết sức lực của người giúp việc; suốt ngày xem ti vi, chơi điện thoại và sai khiến người giúp việc “quay như chong chóng”. Nhưng cũng có những người chủ rất dễ thương, cho mình cảm giác đang sống trong gia đình, như nhà chú Phúc mà tôi đang làm đây.

Khi có việc, cả gia đình đi vắng, đã giao nhà cho tôi với lòng tin tuyệt đối; tôi bệnh xin nghỉ, cô chú hỏi han, quan tâm. Khi ngồi một mình làm việc, tôi ngại mở quạt vì sợ tốn điện, bỗng nghe có luồng gió mát từ phía sau lưng và câu hỏi nhẹ nhàng: “Nóng bức quá, sao chị không mở quạt?”. Với người nghèo như tôi, những điều đó vẫn quý hơn tiền bạc. 

Đào Xuân Hương
(H.Nhà Bè, TP.HCM)

DIỆU HIỀN - KHÁNH THỦY (ghi)

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • “Người thứ ba”

    “Người thứ ba”

    20-12-2024 10:00

    Thế nhưng, cũng chính vì quá thân, cộng với suy nghĩ “thân thì không cần giữ kẽ”, chị thường xuyên làm chúng tôi khó xử.

  • Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    20-12-2024 06:34

    Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.

  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.