PNO - Họp lớp, họp khóa, họp nhóm đồng nghiệp... ngày đầu năm mới là một dạng kết nối quan hệ từ cuộc sống đã đủ đầy. Nhưng cuộc họp lớp của chồng hôm qua với tôi, nó chua chát đến khó chịu.
Chia sẻ bài viết: |
Diệp Sương 04-02-2020 15:53:34
Lòng dạ cứ nhẹ nhàng buông bỏ. Người đã nói xong, tiệc cũng đã tàn cớ sao lòng mình còn ấm ức? Chồng vẫn là chồng chị đấy thôi ạ. Đừng thả tâm theo từng câu chữ của người ấy. Vui hay buồn là thái độ mình lựa chọn không phải do người ấy trao cho. Ráng tập như vậy nhé chị! Mong chị vui nhé chị, đừng lao xao theo bao lời sóng gió. Hạnh phúc nhé chị.
04-02-2020 10:45:53
Chả có gì đắng nghét cả. Bạn là người "chiến thắng". Cô ta là kẻ thua cuộc và đang cố bày tỏ sự nuối tiếc của mình với "con cá to" mà mình lỡ bị mất vì sự "thiển cận" (chỉ thấy sự giàu có, hào nhoáng trước mắt) ngu ngốc. Nên, người chiến thắng không có gì phải tức đối với kẻ thất bại. Và, với loại người như vậy không đáng để bạn phải bận tâm bạn ui!
Yêu và lấy anh Cao Thắng, chị Hương Ly thành con dâu của cô giáo chủ nhiệm thời cấp II. Chị luôn bất ngờ với cách đối xử của mẹ chồng.
Khi bạn bè chọn những việc nhàn nhã, con gái tôi lại chọn nghề dạy trẻ mầm non. Khi ngủ con còn giật mình vì nghe văng vẳng tiếng khóc của trẻ.
Vợ không muốn tôi liên quan đến tài sản trước hôn nhân là miếng đất 3 tỉ đồng, sổ tiết kiệm 1 tỉ đồng của cô ấy.
Chỉ cần con cái chịu khó lắng nghe, quan sát, đặt mình vào vị trí của ba mẹ, sẽ biết ba mẹ nghĩ gì, cần gì.
Có thể thấy, mất bình tĩnh chỉ là một trạng thái tâm lý bình thường của con người khi gặp tình huống căng thẳng.
Vì sao các cô các bà lại ưng thuận việc thú cưng có mặt trong phòng ngủ? Không lẽ cô ấy không thấy nhột?
Từ một người sôi nổi, hoạt bát, cuộc vui nào cũng tham gia, mấy nay chị Hà chỉ thích ở nhà, bạn rủ cỡ nào cũng chẳng đi.
Bạn tôi bị tai nạn lao động. Thế rồi, chồng cũ của cô ấy quyết định nuôi 3 mẹ con để cô yên tâm nghỉ hưu sớm.
Có một sự thật, trong cuộc sống vợ chồng, rất ít người này nói được ra câu cảm ơn người kia.
Chị sẽ phải sống khác đi thôi. Phải hướng về ngày mai của chính mình.
Anh xin sếp nghỉ phép, nói dối vợ đi công tác vùng xa, “đăng xuất” hoàn toàn với cuộc sống tất bật thường ngày để “xin một vé về miền thanh xuân”.
Từ bỏ công việc vì quá bận rộn, tôi lao vào những tất bật khác vì phải nuôi con mọn và chăm sóc gia đình.
Tình cờ biết về chứng “ngạt tình dục”, tôi tin nó là thủ phạm làm hỏng chuyện phòng the.
Đôi lúc, cách cư xử của anh khiến chị mơ màng nghĩ rằng mình cũng là “cơm nóng”, cũng mới lạ hấp dẫn với anh.
Sau vài phút nhẹ dạ, toàn bộ vốn liếng, của nả một đời gom góp đã đột ngột “bốc hơi”. Cái bẫy mọi người mắc phải chẳng lạ lùng.
Khác biệt cỡ nào cũng luôn cần sự lắng nghe và thấu hiểu, để nếu không đạt sự hòa hợp thì cũng vui vẻ chấp nhận sự khác biệt ấy.
Chị rơi vào tình trạng về nhà rồi nhưng trong đầu óc chỉ nghĩ đến việc công ty. Một lời nói của đồng nghiệp cũng khiến chị mất ngủ.
Trên mạng xã hội, những người càng không quen biết nhau càng dễ ca tụng nhau bằng những lời có cánh.