Gánh nặng trên vai mình

11/09/2017 - 13:30

PNO - Ngồi trong quán nhìn ra, thấy người yêu cũ choàng vai một mái tóc thề, tôi điềm nhiên ăn hết ly kem và gọi thêm một ly nữa.

Nỗi nhớ nhung khuất lấp dưới những hào nhoáng giờ đây hiện ra trần trụi và đầy quyền lực, cho tôi nhận ra mình cũng bình thường như mọi đứa con gái, có những khi muốn gục vào lòng ai đó để tỉ tê. 

Ganh nang tren vai minh
 

Tôi là con riêng của mẹ, chị là con riêng của dượng. Sống cùng một nhà được gần ba năm thì mẹ và dượng đường ai nấy đi. Khi đó chị lên lớp mười, tôi lớp tám. 

Ba năm đối với bọn trẻ chúng tôi hồi đó, không biết nên nói là ngắn hay dài. Chỉ nhớ là tôi và chị đã cùng bước qua những bỡ ngỡ ban đầu, cả nỗi tủi thân, tới khi biết thương nhau thì cũng là lúc chia tay.

Chị thì thào: “Mặc kệ người lớn, tụi mình vẫn rủ nhau đi ăn kem nha”. Chị thường thập thò đạp xe ngang nhà, đụng mắt mẹ nhìn ra, chị chạy như ma đuổi. Rồi chị cũng chở tôi đi ăn kem được mấy lần, cho tới khi tôi về quê ở với ngoại.

Mẹ lấy chồng Việt kiều, người đó bảo lãnh mẹ đi. Ngày tiễn đưa ra sân bay, mẹ cầm tay tôi nói: “Thủ tục bảo lãnh nhiêu khê lắm. Mẹ đi trước, một hai năm nữa mẹ về đón con". 

Khi đó tôi 15 tuổi. Buồn vui lẫn lộn. Buồn vì lần này mẹ đi quá xa, và vui với niềm hy vọng ngày nào đó mình sẽ được sống và học tập ở một xứ sở tươi đẹp hơn. Niềm vui dần lấn át nỗi buồn khiến tôi sống khá vô tư, cộng thêm những món quà hào nhoáng mẹ gửi về.

Ganh nang tren vai minh
 

Đi học phải mặc đồng phục thì đã đành, ngoài ra thì tôi đắp lên người những bộ áo quần hàng hiệu, ba lô hàng hiệu, giày dép hàng hiệu… cho tới khi mẹ gửi quà là thỏi son môi và hộp phấn hồng. Thỏi son và hộp phấn nhắc tôi nhớ mình đã 18 và lời mẹ hứa một hai năm đã trôi qua lâu rồi.

Bà ngoại thở dài: “Đâu phải cứ muốn là được”, rồi ngoại thêm: “Ở đây mà cháu sung sướng đầy đủ kém gì ai đâu”. Tôi hiểu là thôi đừng chờ mong nữa và cũng đừng làm khó bằng những câu hỏi mà mẹ không thể trả lời.

Nỗi buồn cũng qua nhanh vì tôi đã quen sống không có mẹ bên cạnh. Đời sinh viên nhiều hoạt động sôi nổi cũng cuốn tôi ra khỏi những tự vấn buồn rầu. Có mấy đứa bạn còn nói ước được như tôi, có mẹ hào phóng chu cấp tiền bạc mà không bị mẹ quản lý! Tôi nghe cũng xuôi tai, nhất là những sinh nhật hay tiệc tùng gì đó, không khí đang hào hứng mà đứa này điện thoại reo đứa kia cũng điện thoại reo, là phụ huynh nhắc đã tới giờ phải về. 

Vậy là, từ khi rời nhà ngoại về thành phố trọ học, tôi tự do như gió trời. Yêu, rồi chia tay. Và lại yêu, rồi chia tay. Ngồi trong quán nhìn ra, thấy người yêu cũ choàng vai một mái tóc thề, tôi điềm nhiên ăn hết ly kem và gọi thêm một ly nữa.

Tôi không như đứa bạn cùng phòng bỏ cơm ba ngày chỉ vì đọc lại mấy cái email ngày cũ. Bạn bè nói tôi có trái tim gỗ đá, còn tôi thì tự nhủ có lẽ vì từ khi còn nhỏ tôi đã thấm đẫm nỗi chia lìa. Đó là một kinh nghiệm chẳng hay ho gì, nhưng nó giúp tôi cứng cỏi.

Ganh nang tren vai minh
 

Cho tới cú va đụng trên hành lang thư viện hôm đó, gã cận thị khiến cuốn sách trên tay tôi rơi xuống nền và cặp kính cận của gã văng tròng một nơi gọng một nẻo. Tôi thầm nghĩ, cách làm quen này sao mà xưa cũ quá và tôi vui vui chờ đợi bước tiếp theo. Nhưng không. Chỉ là một cú va đụng giữa hai kẻ ngược chiều thôi. 

Qua kỳ thi, tôi không đến thư viện nữa, đó là nơi dành cho gã mọt sách chăm ngoan mà tôi thì không mọt sách cũng chẳng ngoan. Mãi mãi ngược chiều. Tôi trở về nơi chốn của mình là quán xá và những tiệc tùng, nhưng sao mọi thứ bỗng trở nên trống rỗng? Lần đầu tiên, nghe hồi chuông điện thoại phụ huynh gọi con về mà tôi không cười mũi, tôi mơ hồ mong mỏi cũng có người quan tâm nhắc mình đã tới giờ về.

Tôi đâm ra hay nghĩ tới mẹ và nhớ mẹ. Nỗi nhớ nhung bấy lâu khuất lấp dưới những hào nhoáng giờ đây hiện ra trần trụi và đầy quyền lực, cho tôi nhận ra mình cũng bình thường như mọi đứa con gái trên đời này, có những khi muốn gục vào lòng ai đó để tỉ tê và mặc cho nước mắt tuôn chảy. 

Có lẽ vì vậy nên khi gặp lại chị tôi vui ghê lắm, khoảng cách bao tháng năm chia xa tan biến rất nhanh, chị kéo tôi tới quán kem ngày nào. Ngậm từng muỗng kem mát lạnh mà nhắc chuyện xưa và kể chuyện nay. Em ở trọ ăn cơm hàng cháo chợ à? Trời, hoài vậy sao được.

Vợ chồng chị mới mua căn hộ chung cư có ba phòng, đang còn phòng trống, hay là em dọn về ở với anh chị. Chị đi làm nên ăn cơm trưa văn phòng, nhưng bữa chiều thì chắc chắn cơm nhà, chị vẫn nhớ em thích ăn cá kho ngót và canh chua lá giang, đi siêu thị thỉnh thoảng chị cũng thấy có bán lá giang… 

Tôi hình dung bữa cơm có chị gắp thức ăn vô chén của tôi, và hình dung xa hơn nữa, có chị nhăn mặt rầy la khi tôi về trễ...

Bảo vệ chung cư là một ông già xởi lởi và tò mò. “Nói là chị em ruột mà sao chứng minh thư khác họ?”, ông hỏi với một cái nháy mắt ra chừng quá hiểu, rồi ông hạ giọng:  “Bác cũng có đứa con sống với má nó, chưa hiểu chuyện đời nên nó giận bác lắm. Mỗi khi bác điện thoại là nó trả lời cộc lốc”. Câu nói cùng nụ cười buồn khiến tôi chợt nhớ ra lâu rồi tôi chỉ thăm hỏi mẹ một cách rất công thức: “Mẹ, dượng và các em khỏe không?” .

Ngày ngày khi tôi đi ngang qua phòng bảo vệ, không nói gì thì ông cũng tặng tôi một nụ cười khích lệ chừng như vu vơ mà khiến tôi muốn mình khác đi. 

Cuộc nói chuyện với mẹ kéo dài hơn vì những câu hỏi lần đầu của tôi: “Hôm nay mẹ mặc áo màu gì? Chiều nay mẹ nấu món Việt hay bánh mì? Chủ nhật vừa rồi mẹ và dượng có đưa các em đi chơi đâu không?”.  Tôi còn nói thêm rằng tôi muốn tặng quà các em cho vui, nhưng bên đó đầy đủ quá, thứ gì cũng có nên nghĩ hoài chẳng biết tặng gì cho lạ, mẹ hỏi các em thích gì giùm với...

Lạ lùng, chỉ là tôi muốn mẹ được vui thôi, mà sau mỗi cuộc điện thoại như thế, tôi cũng thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Mới hay, nuôi giữ oán trách là chính mình đặt gánh nặng lên vai mình. 

Nguyên Hương

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • “Người thứ ba”

    “Người thứ ba”

    20-12-2024 10:00

    Thế nhưng, cũng chính vì quá thân, cộng với suy nghĩ “thân thì không cần giữ kẽ”, chị thường xuyên làm chúng tôi khó xử.

  • Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    20-12-2024 06:34

    Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.

  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.