PNO - Trước lời khuyên của mọi người, em dâu tôi bao giờ cũng lắng nghe, tỏ thái độ lễ phép, nhưng sau cùng, em vẫn chọn sống cho mình.
Chia sẻ bài viết: |
Nga 20-05-2024 07:38:12
Ồ đó là quyền của cô ấy . Cô ấy rất biết sống đó nha .
Linh 19-05-2024 22:45:42
Tất nhiên là không! Hai vợ chồng họ đang hạnh phúc và đồng lòng, gia đình bạn không nên can thiệp thô bạo vào lựa chọn của em trai và em dâu. Họ có quyền được sống cuộc đời của họ.
Nguyễn Thị Phương 19-05-2024 21:24:57
Cuộc đời họ , họ tự lựa chọn, phân tích cái gì ?Gia đình nhà chị cũng con đàn cháu đống rồi . Nhiều gia đình cứ nhân danh tình máu mủ để can thiệp vào cuộc đời người khác.Em chị sanh con rồi chị có lãnh phần nuôi nấng dạy dỗ nên người giùm không, họ chọn cách sống cho mình , không phiền đến ai , thỉnh thoảng đi từ thiện cũng là một cách sống đẹp ( ý kiến của một bà lão U70!
Nguyễn Thị Thư Cưu 19-05-2024 16:59:35
Tôi là một phụ nữ 61 tuỏi, mẹ của 2 con,trai có gái có.Đọc bài đã đăng xong, xin phép được bày tỏ ý của tôi.Tôi tôn trọng quyết định của 2 bạn trẻ ở bài trên.Nhưng trước hết tôi sẽ phân tích cho các con nghe những cái được cái mất của việc không có con và có con như thế nào.Sẽ cùng các con nói chuyện về những giá trị của việc có con hay không có con.Sẽ nói về viễn cảnh khi tình yêu đôi lứa bớt nồng nàn và khi các con có tuổi...Nhưng sau tất cả là tùy vào quyết định của các con.Và khi các con đã quyết định như thế nào thì phải kiên định với cái mà mình chọn.Phải xây dựng cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc.Biết đâu các con có những kế hoạch về tài chính, về sức khỏe, về sự nghiệp rất ổn thì sao!Thời nay để mang thai và nuôi một đứa trẻ đàng hoàng cả về thể chất lân tinh thần phải tốn nhiều công sức, tâm tư và cả tiền bạc, không như ông bà mình nuôi mình.Nó đòi hỏi cha mẹ thời nay phải hy sinh rất nhiều và phải hiểu biết.Vậy mà có nhiều cháu vẫn hư.Xã hội bây giờ nhiều cạm bẩy quá.Có lẽ các con thấy hết những điều này và sợ.Sợ không làm tròn trách nhiệm của cha mẹ.Thôi thì mình sống đời mình, các con sống đời các con, đừng bắt các con nối dài cuộc đời mình qua cuộc sống của các con.Sông sao cho tử tế là được,miễn sao các con vui, hạnh phúc là mình vui và hạnh phúc rồi.Mong 2 gia đình tìm được tiếng nói chung nhé.
Trần Đình Nghi 19-05-2024 16:40:38
Suy nghĩ văn minh chút đi anh chị ơi. Cậu út có gia đình rồi, là người trưởng thành rồi, tự biết sẽ làm gì với cuộc đời mình. Bớt can thiệp vào cuộc sống riêng của ngta đi
Lily 19-05-2024 14:30:50
Gđ tác giả nên nhìn quan điểm của người khác từ góc nhìn mới, k phải cứ giá trị mình đề cao la ngkhac cũng đề cao, ng em sống k ảnh hưởng den xung quanh vẫn lịch sự hòa đồng còn gđ tác giả lai can thiệp soi mói cả thói quen ăn uống sinh hoạt lẫn chuyện cá nhân riêng tư của ngta. Đúng la truyền thống việt nam
Ta 19-05-2024 11:16:43
Hãy để họ sống cuộc sống của họ, sẽ có một ngày họ nhận ra tầm quan trọng của việc sinh con thôi, khi nào duyên tới ắc họ sẽ ngộ ra. Còn bây giờ khuyên bảo hay phân tích cũng chỉ như là Đàn gảy tai trâu thôi.
Thư Nguyễn 19-05-2024 09:02:56
Đừng chỉ đạo cuộc sống của người khác. Hãy sống cuộc đời của mình.
Từng tính hướng “bỏ của chạy lấy người”, nhưng nghĩ đến việc hy sinh cuộc tình 7 năm chỉ vì "ải cha chồng", tôi không đành...
Tôi đến thăm cô trong căn phòng trọ nhỏ. Căn phòng không có gì ngoài mấy nồi niêu cũ và tấm đệm do hàng xóm cho.
Chị bắt anh phải chọn thuốc hoặc chọn vợ. Cứ tưởng khi ra tới chiêu cuối này, anh sẽ phải cuống cuồng giữ lấy tổ ấm. Vậy mà anh lại im lặng.
Đôi vợ chồng nhà bên rất ít khi tươi cười, cùng nhau trò chuyện. Những lúc họ mở miệng, hầu hết lại là những lúc to tiếng, quát tháo ầm nhà.
Với tôi, thử thách lớn nhất khi đi làm dâu là những bài giáo huấn của bố chồng.
Những ngày sắp tới của chị rồi sẽ ra sao, con trai lớn của chị rồi sẽ đi về đâu? Chị giận mình đã đi bước nữa...
Sau sinh tôi bị rối loạn sàn chậu, đồng thời chuyện chăn gối vợ chồng cũng sa sút trông thấy.
Thu nhập vào những dòng tâm sự, những bất đồng, và cả những nỗi niềm giấu kín. Chỉ vài giây sau, cô nhận về đầy đủ những lời phân tích, lời khuyên.
Quỳnh có thói quen thấy gì hay hay, trong tầm khả năng là mua dùng hoặc biếu tặng người thân.
Từ ngày chọn ly thân đến nay cũng đã gần một tháng trôi qua, chồng không gọi điện, vợ cũng chẳng chủ động mở lời.
Chồng không thừa nhận ngoại tình nhưng mùi nước hoa trước khi ra đường, lịch hẹn dày đặc, bí hiểm đã tố giác tất cả.
Chị đau đớn nhận ra mình vẫn chỉ là một trạm dừng chân của anh: ngày xưa là trạm chính, bây giờ là trạm phụ, trong rất nhiều trạm phụ...
Tối đó, suốt quãng đường chở vợ con về nhà, tôi nghĩ mãi những điều ba vợ nói.
Ký ức về ông ngoại trong tôi sẽ chẳng bao giờ phai nhạt và nỗi ám ảnh về "đứa con riêng" của ông cũng mãi mãi hằn sâu trong tâm trí.
Con đau lòng lắm ba ạ. Con sợ đến thắt tim mỗi khi nghe tiếng bước chân loạng choạng của ba ngoài ngõ...
Cảm giác thân thuộc, gần gũi ấy đã lâu lắm rồi mới trở lại. Tôi bỗng nhận ra, trong cuộc sống bận rộn, chúng tôi đã quên mất yêu thương.
"Chị muốn con gái thấy một người mẹ kiên cường, tự do và dám sống cuộc đời mình muốn, chứ không phải người mẹ sống trong sợ hãi...”.
Ngại mẹ chồng nên đã lâu lắm rồi, Mai hoàn toàn vắng bóng trong những cuộc vui cuối tuần với cơ quan, bạn bè.