Đừng lôi bão vào nhà

04/11/2020 - 05:43

PNO - Mọi vấn đề liên quan đến tình yêu - hôn nhân luôn rắc rối nhất trên đời. Khó ai có thể cho ai một lời khuyên nào, vì kinh nghiệm của người này đã từng thành công rực rỡ, nhưng người khác áp dụng lại… trật lất! Ngộ chưa?

Thời đang yêu nhau, ai lại không từng thốt lên: Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi (Xuân Diệu), là cắn nhẹ vào làn da tươi mát nõn nà chứ gì? Có thể lắm, vì thế mới có câu: “Yêu nhau lắm, cắn nhau đau”. Cũng là một cách cắn nhẹ nhàng lên da thịt người tình đó thôi. Đáng yêu lắm. Thế nhưng, sau khi đã về chung sống một nhà với nhau thì sao? Thì, họ cũng cắn, chỉ có khác, bây giờ lại là cắn đắn.  

Rách việc là chỗ đó. 

Cắn đắn, cãi cọ, xích mích, tức là lúc ấy trong nhà… có bão. Này, ta hãy quan sát một “ca” khá tiêu biểu đã được nhà văn Nhất Linh đưa vào tiểu thuyết Đoạn tuyệt. Rằng, đang vui, cô vợ tên Loan mới âu yếm hỏi chồng là Thân: “Năm nay cậu nghỉ mát nơi đâu?”. Thân quay lại, lấy làm lạ về câu hỏi ấy, nhưng không trả lời. Loan cũng không hỏi gặng, cúi mình ngắt một cánh hoa đặt trên môi, lẳng lơ nhìn Thân: “Em đố anh biết môi em ở đâu?”. Thấy chồng chưa có biểu hiện gì, nàng mỉm cười nói tiếp: “Môi em là đóa hồng này”. Dễ thương chửa? Hành động này còn dễ yêu hơn nữa: “Nàng dịu dàng đặt đóa hoa lên má Thân rồi nói: Em hôn anh”. Chà, câu nói tình tứ, đáng yêu quá đi mất. Nếu bạn là Thân, bạn sẽ trả lời thế nào?

Có những cơn bão trong nhà xuất hiện rất vô duyên, tào lao - Ảnh minh họa
Có những cơn bão trong nhà xuất hiện rất vô duyên, tào lao - Ảnh minh họa

Nào ngờ, dù vợ “bật đèn xanh”, nhưng rồi đáng tiếc thay: Không thấy Thân nói gì, nàng hơi ngượng bèn vứt bông hoa xuống ao, rồi vơ vẩn đưa mắt nhìn mấy gợn sóng vòng tròn từ từ lan to ra trên mặt nước. “Trời hôm nay đẹp mình nhỉ?”. Thân đáp: “Trời thế này thì ngày mai nóng lắm đấy. Mợ đã mua dầu xăng cho vào quạt máy chưa?”. “Chưa”. “Mợ thì việc gì cũng quên”.

Mẩu đối thoại này, nghe ra chẳng đâu vào đâu cả. Người vợ đang ngọt ngào tình tứ, tréo ngoe, người chồng lại nghĩ đến những vặt vãnh hằng ngày. “Ông nói gà bà nói vịt” nên mới sinh chuyện. Người này bỗng dưng cảm nhận không gian đang thơ mộng trở nên lạnh tanh, chỉ vì một câu cắn đắn của người kia. Tự ái dồn dập. Không thèm trả lời. Đứng dậy bỏ phắt vào nhà. Hoặc cũng có thể gân cổ lên cãi. Tình huống nào cũng đáng tiếc.

Qua thí dụ này, ta có thể rút ra điều gì? 

Đã là vợ chồng, cho dù có thân mật, thân tình đến đâu thì việc cẩn trọng lời ăn tiếng nói cũng không thể xem nhẹ. Mâu thuẫn vợ chồng, lạ ghê, có những lúc họ tạo ra bão một cách kỳ cục, khó thể tưởng tượng nổi, khiến sự việc bé tẻo tèo teo chỉ có thể… giải quyết tại tòa án! 

Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh viết truyện ngắn Con ruồi, đọc lại vẫn thấy bất ngờ. Rằng: Vợ tôi pha cho tôi một ly sữa. Tôi nốc một hơi cạn đến nửa ly và phát hiện ra trong ly có một con ruồi. Con ruồi đen bập bềnh trong ly sữa trắng, “đẹp” kinh khủng.

Khiếp quá! Anh ta khạc nhổ liên tục, cũng được đi, nhưng khi cô vợ quan tâm, lo lắng đến hỏi: “Chết rồi! Ở đâu ra vậy cà?”. Câu trả lời này mới tệ hại làm sao: “Còn ở đâu ra nữa?”. Tôi nhấm nhẳng: “Ố! Chứ không phải em nhặt con ruồi bỏ vào ly cho anh à?”. Bình thường câu chụp mũ này là “xong phim” ngay tắp lự, nhưng do anh chồng đang ốm nên cô vợ xuống nước xin lỗi, pha lại ly sữa khác, nhận do mình bất cẩn. 

Mọi việc sẽ êm thấm nếu như người chồng không “cương” nữa. Nhưng rồi anh ta nóng nảy cắt ngang: “Hừ, bất cẩn, bất cẩn! Sao mà em cứ bất cẩn cả đời vậy?”. Vợ tôi giật mình: “Anh bảo sao? Em làm gì mà anh gọi là bất cẩn cả đời?”. “Chứ không phải sao?”. “Không phải!”. A, còn bướng bỉnh! Tôi nheo mắt: “Chứ hôm trước ai ủi cháy cái quần của anh?”.

Đấy! Tâm lý của con người ta vốn thế, xấu thế đấy! Hễ gặp chuyện không ưng ý là lập tức lôi ra biết bao chuyện cũ từ đời tám hoánh ra mà “tấn công” nhau. Những chuyện đã quên nhưng lúc này lại nhớ rõ mồn một. Cả hai lôi toẹt ra “tố” nhau cho đã nư đã ghét đặng chiếm phần thắng.

Khi giận mất khôn, người ta có thể quăng vào nhau những lời sát thương ghê gớm. Ảnh minh họa
Khi giận mất khôn, người ta có thể quăng vào nhau những lời sát thương ghê gớm - Ảnh minh họa

Ta hãy quan sát thêm một ca nữa. Đại khái, nhân vật Duyện trong truyện ngắn Nhà nghèo của nhà văn Tô Hoài một hôm đẹp trời, xong việc rồi, nằm nghêu ngao hát chơi dăm ba câu, bỗng cụt hứng vì ngay lúc ấy cô vợ lại quát con ầm ĩ. Anh ta nạt bảo im, cô vợ đay nghiến: “Nằm chỏng lên đấy, hát với hỏng, được cái tích sự gì?”. Trời, người ta làm việc quần quật ngày đêm, mới ngơi lưng một chút mà “nó” dám nói thế à? Láo quá! Phải mắng ngay: “Tao bảo cho con què biết rằng hai cái bàn tay này mà rời việc độ mươi bữa là mẹ con nhà mày rã họng ra! Đừng có…”.

Ối dào, thời mới thả thính nhau, dị tật ấy cũng đẹp, cũng xinh, thế mà lúc này nỡ nào đem ra mỉa mai? Cô vợ uất quá, gào lên khóc, kể lể cực nhọc nuôi con như bù cho dị tật của mình. Lẽ ra phải im đi, anh chồng lại chì chiết: “Mày đẻ lắm thì mày nuôi nhiều”. Nghe câu nói phủi sạch sành sanh trách nhiệm, cô vợ quyết ăn thua đủ: “Ối ông cả bà nhớn ơi! A, bấy lâu nay tôi nằm với… chó đấy a…”. 

Qua thí dụ này, ta có thể rút ra điều gì?

Nguyên nhân gây bão, kéo bão vào nhà cũng từ câu nói mà ra. Nếu biết giữ mồm giữ miệng, kiềm chế, thì sau đó, không phải mệt đầu với biết bao phát sinh lằng nhằng khác. “Một điều nhịn chín điều lành”, bao giờ cũng đúng. Bão từ câu nói mà ra đấy chứ, vâng, “dập bão” cách hiệu quả nhất vẫn là cẩn trọng lời ăn tiếng nói ngay trong mái ấm của mình. Đơn giản mà hiệu quả. 

À, còn nhân vật của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh sau màn đấu khẩu kịch liệt ấy thế nào nhỉ? Ừ, do không ai chịu ai, họ đồng tình ký đơn ly hôn cho khỏe cái thân. Bằng chứng hùng hồn vẫn là con ruồi nằm trong ly sữa.

“Tôi phải vớt con ruồi ra, gói lại, đem đến tòa án làm bằng cớ. Ðặt ly sữa xuống bàn, vợ tôi lẳng lặng đi vào phòng ngủ, đóng sập cửa lại. Trong khi đó, tôi hùng hục lấy muỗng vớt con ruồi ra. Tôi ngắm con ruồi nằm bẹp dí trên đầu muỗng và có cảm giác là lạ. Tôi đưa con ruồi lên sát mắt, lấy tay khảy nhẹ và điếng hồn nhận ra đó là… một mẩu lá trà”. 

Lê Minh Quốc

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • “Người thứ ba”

    “Người thứ ba”

    20-12-2024 10:00

    Thế nhưng, cũng chính vì quá thân, cộng với suy nghĩ “thân thì không cần giữ kẽ”, chị thường xuyên làm chúng tôi khó xử.

  • Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    20-12-2024 06:34

    Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.

  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.