PNO - Nhìn hai đứa nhỏ hớn hở thu dọn hành lý theo ba mẹ chúng lên thành phố, tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.
Chia sẻ bài viết: |
Bita 12-04-2023 16:40:32
Mình cũng đang ở tình trạng thay em trai đã mất nuôi 2 cháu. Mẹ chúng đi lấy chồng không tiện mang theo. Mình luôn day dứt khi chọn thái độ chăm sóc hết mình vì thương cháu hay chỉ làm tròn trách nhiệm của người nuôi cháu khi mẹ chúng rũ bỏ nghĩa vụ nuôi con đầy đủ nhưng luôn tìm cách than thở về nỗi khổ của người mẹ khi xa con.
Trần Thị Hằng 11-04-2023 19:28:53
Chị năm nay 61 tuổi nên chúng ta là chị em nhé. Thấy hoàn cảnh của em mà thuong em quá. Theo chị em đừng trông mong gì ở cậu em bạc tình đó mà hãy lo cho bản thân mình ngay từ giờ em có thể ra thành phố tìm việc làm phù hợp như là giúp việc hoặc buôn bán nhỏ ... Nếu giúp việc mỗi tháng cũng để ra được vài triệu gửi tiết kiệm 10 năm sau em cũng có được khoảng 500 triệu đồng để dưỡng già nhưng tốt nhất đừng liên hệ với cậu em kia nữa nhé. Chúc em tìm mọi điều tốt đẹp
Dieu hanh 09-04-2023 10:37:03
Đừng buồn bạn ơi! Tôi còn thảm hơn bạn, không chồng không con, nuôi 2 đứa cháu học đến đại học, học phí 30 đứa học trò của tôi đóng học phí kèm cho cháu để không bị thi rớt. Bây giờ thì sao? Ra đi không ngoảnh mặt lại nhìn, còn gieo tiếng ác, còn bị em gái nói tôi nợ 62 triệu, mẹ tôi áp lực bảo phải trả.
Tulip tran 07-04-2023 22:53:16
Ông em mất nết, vô tâm vô cảm.
Hoàng Gia 07-04-2023 12:01:29
Ai ở hoàn cảnh của bạn nếu có tấm lòng cũng làm vậy thôi.
Cảm thông cùng bạn. Sau này 2 đứa cháu lớn lên có gđ nuôi con nhỏ sẽ thương bạn nhiều hơn.
Nếu bạn muốn có thể nhận con nuôi ạ. Mong bạn nhận đc nhiễu phước lộc
Sáng nguyễn 06-04-2023 21:34:57
Câu chuyện của cô kể cháu có thể cảm nhận đc lỗi lòng của cô. Cô thật là tốt cầu mong cô tìm đc ng tri kỷ và nhiều niềm vui hơn trong cuộc sống.
Lý thị Hồng 06-04-2023 18:15:36
Mình rất đồng cảm với bạn. Mỗi người mỗi số phận, cứ sống thật tốt những ngày tới, biết đâu sẽ có cánh cửa khác rộng mở với bạn, vì bạn đã cho đi thì chắc chắn bạn sẽ được nhận lại những điều ngọt ngào hơn.
Sơn huỳnh ngọc 06-04-2023 14:40:57
Nghe mà thương quá!
Với thế hệ chúng tôi, niềm vui lớn nhất là được thấy ba mẹ bình an chứ không phải của cải ông bà để lại.
Nhà chồng nghĩ tôi là tội đồ, chính tôi cũng nghĩ mình là phụ nữ kém cỏi. Làm sao tôi có thể sống bình yên?
Mỗi khi đặt chân về nhà, tôi phải đối diện với hàng chục câu hỏi cùng nội dung: “Khi nào lấy chồng?’’.
Có những áp lực khiến cha mẹ đôi khi cực đoan, vô tình dồn con cái vào đường cùng.
Chồng cờ bạc, nợ nần, tôi cũng dần quen với sự dối trá vòng vo của anh. Chủ động ra tòa, tôi chấp nhận trắng tay, đổi lấy bình yên.
Tôi không hiểu sao em gái tôi luôn tỏ ra "trên cơ" và thích thể hiện với chị gái.
Tôi đâu có ngờ tới cái ngày mình phải từ bỏ cuộc sống lụa là gấm vóc để đi… rửa chén cho quán cơm.
Béo phì nhúng tay vào cả 2 thiên chức làm chồng và làm cha của các ông...
Đàn bà độc lập, mạnh mẽ đến đâu cũng khó tránh khỏi cảm giác yếu mềm khi một mình sải bước giữa những sân bay rộng lớn.
Ai đó nói rằng, chỉ khi nào trải qua nỗi đau, ta mới thấu hiểu nỗi đau của người khác.
Nhiều người chỉ nhìn vào tiểu tiết mà quên đi những thứ quan trọng hơn, không nhìn thấy những nỗ lực của đối phương.
Hôn nhân đổ vỡ và stress sau sinh đẩy tôi đến với rượu, rồi sa vào cờ bạc. Nợ chồng nợ, số tiền tôi phải trả lên đến gần 500 triệu đồng.
Ai nấy nhận ra, những gì chúng tôi gặp chẳng là gì so với những đau thương, mất mát đồng loại đang gánh chịu.
Đến tuổi nào đó, khi đã dày dạn sự trải nghiệm, ta nhận ra: để mọi thứ về ngưỡng bình thường đôi khi đã là mơ ước.
Người ở lại sẽ ra sao, khi người thân yêu đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời chẳng để lại lời nhắn nhủ, dặn dò nào?
Nhìn tôi hôm nay, ít ai nghĩ tôi từng đói khát, thèm làm sao một miếng bánh mì, một ngụm nước mát...
Phải chăng khi ta càng ít đòi hỏi sự quan tâm, ta càng dễ bị lãng quên? Hay là chính ta đã vô tình tạo ra cái khuôn khổ ấy cho mình?
Trong lúc trò chuyện vui vẻ, mẹ chồng hỏi tôi: “Con cho mẹ mượn lại 5 cây vàng cưới".