Độc thân vui tính

22/09/2014 - 07:20

PNO - PNO - Tôi chỉ là một phụ nữ tầm thường.

edf40wrjww2tblPage:Content

Một cái u ác tính đã cướp đi của tôi khả năng làm mẹ. Nỗi mặc cảm cộng với tính tình nhút nhát đã khiến tôi trở thành cô gái lỡ thì. Nhiều năm nay, tôi sống cùng đại gia đình mình.

Không thích ra ngoài đi làm, tôi quyết định trở thành bà nội trợ chuyên nghiệp, chuyên lo dọn dẹp, cơm nước cho cả nhà. Bọn trẻ con trong nhà quyến luyến cô cô của chúng ghê lắm, người lớn cũng thương, đối xử với tôi chu đáo, trân trọng. Tôi hiếm khi nào thấy buồn, mà còn cảm giác tự hào, nhờ mình mà cả nhà được tinh tươm, ấm áp. Chị dâu tôi thường thân mật đùa rằng, nhà vắng ai cũng được, chứ thiếu cô cô là đói ngay, thật lợi hại!

Doc than vui tinh

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Tôi vẫn nhớ hôm thằng Bin con anh Hai tôi nhất định đòi chở cô cô đến trường, “có chuyện bí mật”. Tôi ngồi nép sau lưng nó, cảm giác Bin đã cao lớn như một chàng trai thực thụ. Chắc là họp phụ huynh, hay cha mẹ “được” mời lên văn phòng đây mà. Tôi đã nhiều lần được các cháu nhờ vả những “chuyện khó nói” kiểu ấy. Thế nên, tôi vô cùng bất ngờ khi đó là một buổi lễ trao giải gì đấy, và thằng Bin, đứa cháu luôn bé bỏng trong mắt tôi đã dắt cô cô theo để chia sẻ niềm vui và vinh dự. Nỗi xúc động ấy, được nhân lên nhiều khi Bin lôi từ trong ba lô ra cái hộp to tướng, hớn hở bảo tặng cho cô cô này. Cảm ơn cô cô đã luôn chăm sóc con. Tôi còn biết làm sao đây, ngoài việc thấy mình rơi nước mắt vì xúc động… Ôi cu Bin, đứa trẻ ngày nào còn phải đút ăn, ẵm bồng, giờ đã biết mua quà để cô cô bồi bổ rồi cơ à!

Sự kiện khó quên ấy đã khiến tôi thay đổi nhiều. Tôi cười nhiều hơn, biết quan tâm tới bản thân, tận hưởng cuộc sống tuy đơn giản nhưng đầm ấm của mình. Hộp sữa dành cho phụ nữ tuổi trung niên và bộ ly muỗng đẹp đẽ Bin tặng hôm nào được tôi dùng hàng ngày, để có thể khỏe khoắn mà chơi chung với bọn trẻ. Thoắt cái, lũ cháu dường như đã bắt đầu khôn lớn, chúng thể hiện tình thương với cô cô theo những cách rất riêng và đáng yêu chi lạ. Tôi hạnh phúc khi đám cháu rì rầm với mình những chuyện vụn vặt, khi nhìn chúng ăn ngon lành các món mình nấu, khi chúng cương quyết kéo cô cô ra ngoài cùng đi đây đó. Cô cô cực nhiều rồi, nay tụi cháu lớn hơn, cô cô phải được sống cho vui vẻ, thoải mái chứ!

Ai dám bảo, một phụ nữ không con cái, chẳng sự nghiệp thì không được quyền lạc quan, mãn nguyện mà vui sống?! Cũng đừng nghĩ, trẻ con bây giờ thờ ơ, vô cảm, chỉ ham chơi này nọ… Chị em gái trong nhà hay nhắc nhở, bước qua tuổi trung niên, cô cô phải dành thời gian vận động cơ thể, để ý chuyện ăn uống của bản thân đấy nhé. Sáng nhớ dậy sớm cùng đi bộ, chứ đừng trốn mãi trong bếp, không được đâu nha!

Tôi giờ qua cái thời bận bịu chăm con cho anh chị em trong nhà, mà bắt đầu lu xu bu theo kiểu “đắt show” vì lũ trẻ cứ muốn kéo cô cô ra khỏi cái vỏ ốc buồn tẻ của mình. Chúng khoái nghe tôi kể những thứ hay ho và vui nhộn cô cô lượm lặt được khi đọc sách báo. Chúng một hai rủ rê cô cô hát karaoke giải khuây cho bằng được…

Doc than vui tinh
 

Nhìn lại, tôi không ngờ là mình lại được mọi người yêu thương nhiều đến vậy. Hạnh phúc, có khi đơn giản lắm, bình dị đến khó nhận ra. Nó ngọt ngào như vài món ăn ít béo, nhiều canxi mà ai đó mang về, ép cô cô dùng, tốt cho sức khỏe lắm đấy! Nó cụ thể như một lớp tập yoga buổi chiều mà cô cô nhận được biên lai cùng lời hứa hẹn, “Con sẽ đưa đón mấy ngày đầu cho cô cô quen lớp, khỏi… bỏ trốn”. Nó đều đặn như lon sữa nằm ngoan trên kệ, chưa kịp uống hết đã thấy hộp khác “gối đầu”. Nó êm đềm như vòng tay con bé Út, thì thầm với cô cô rằng, cuối tuần này con dắt người yêu về nhà chơi, cô cô nhớ diện thiệt đẹp, để con giới thiệu cô cô với hắn. Con kể về cô cô hoài, rằng hồi con còn bé, ba mẹ đi công tác suốt, cô cô thương con nhất nhà, nên hắn bảo, muốn cảm ơn cô cô

Đôi lúc, bắt chước lũ nhóc, tôi bỗng muốn “tự kỷ” rằng, lẽ nào, người ta cứ phải sống trong niềm vui rưng rưng mãi thế này!


AN NHIÊN

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI