PNO - Trong chăn mới biết chăn có rận, ở ngoài dễ nói hay, khi vào hoàn cảnh ấy có khi còn điên cuồng hơn bởi kim chích vào da, ai đau nấy biết.
Chia sẻ bài viết: |
Thu 16-08-2020 16:20:29
Bài viết của bạn rất hay, cám ơn bạn.
Le 16-08-2020 14:36:25
Một bài viết chân thực với 1 cái nhìn của người đứng ở hoàn cảnh của người khác để nói chuyện chứ không phải là đống giáo điều sáo rỗng của những người cho là mình đứng cao hơn người mà răn dạy, khuyên bảo. Không có cái gì là văn minh, cao thượng hay hạ đẳng, hẹp hòi...chỉ có những người đàn bà vật vã bị phản bội, mất con và họ phản ứng theo cách của họ, vậy thôi. Nếu có thể đồng cảm thì hãy nói lời an ủi, nếu không cùng quan điểm thì tôn trọng, "lên trên, rẽ trái" , mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.
Với tôi, cầu lông là môn thể thao tiết kiệm về kinh tế, giúp tôi kết nối với chính mình, với gia đình và những mối quan hệ thân tình.
Nếu bản thân không phải là một phụ nữ hạnh phúc, làm sao bạn có được một gia đình hạnh phúc?
Đàn ông đi chợ, nấu cơm hay làm việc nhà là chuyện bình thường. Quan niệm như thế nên anh vô tư trước những lời bình phẩm của đám đông.
Tuổi U50 của chúng tôi có vẻ đơn giản hơn, khi mà mọi mối bận tâm chỉ tập trung vào sức khỏe.
Nhìn chùm hoa dong riềng nở đỏ lấp lánh trong vườn dưới màu nắng mai, ta mơ màng thấy bóng mẹ ta với đôi quang gánh đang tảo tần.
Cách giải quyết vấn đề của em luôn là rơi nước mắt. Bị sếp la: khóc, bị đồng nghiệp hiểu lầm: khóc, gặp công việc khó: khóc.
Năm 2024 qua đi, khép lại một nửa thập niên và bắt đầu một nửa của thập niên mới, không ít người buồn trách thời gian sao nhanh quá!
“Trên thương trường có mệt mỏi gì thì tìm về thiên nhiên, gia đình sẽ được chữa lành hết”, anh Nguyễn Văn Mết, Tổng giám đốc Công ty Met Foods nói.
Đó là lời chia sẻ của anh Ammar Amin Ghazaly (46 tuổi), chủ nhà hàng Ai Cập Cleopatra trên đường Trương Quyền, Q.3, TPHCM.
Trong chiếc vỏ ốc của mình, họ cứ thế lớn lên, nhưng mãi chưa thể trưởng thành.
Tết dương lịch 2025 rơi vào giữa tuần, khiến kỳ nghỉ trở nên vội vã.
Dù con đã nhiều lần khẳng định rằng giữa chúng con không có gì nhưng mọi người càng tích cực “đẩy thuyền”.
Có những lúc bất lực và mệt nhoài, chị trộm nghĩ: ước gì không có nó trên đời. Nghĩ xong, chị lại giận, lại trách mình vì ý nghĩ vô cảm đó.
Là núm ruột của mình, dẫu như thế nào, con vẫn là con của cha mẹ. Trái tim của người cha, người mẹ có bao giờ thôi yêu thương con?
Có những đứa con mãi không chịu lớn, để cha mẹ phải bảo bọc khi tuổi đã xế chiều…
Người đàn bà Việt là thế, từ cả trăm năm trước cho đến tận hôm nay, sống vì gia đình, lo toan vun vén cho chồng con.
Sự hy sinh vô bờ của cha mẹ có tác dụng kích thích hay làm thui chột tính tự lập, ý thức trách nhiệm của con?
Tận khi trẻ hư hỏng, cha mẹ mới chịu thú nhận bất lực với con, không làm gì được với con nữa.