PNO - Bốn đứa con giãy nảy khi biết ba mẹ muốn chuyển về quê sống, nhưng chúng tôi mặc kệ. Mệt mỏi bấy nhiêu năm với chuyện đất đai, nhà cửa là quá đủ rồi...
Chia sẻ bài viết: |
Người đương thời. 09-11-2020 12:45:56
Ông bà có điều kiện nhưng giáo dục con cháu không tốt, đó là lỗi của ông bà và phải tự chịu trách nhiệm với sai lầm của mình thôi. Cảm ơn câu chuyện ông bà chia sẻ, biết đâu nhiều bậc cha mẹ không đi vào vết xe đổ thông qua chia sẻ này.
Trần Thanh Tuấn 27-09-2020 14:17:23
về quê là đúng rồi ông bà tự chăm nhau không có gì quý hơn độc lập tự do
vp 17-09-2020 13:27:00
đau lòng
nguyen thuy 17-09-2020 09:19:45
nhà có điều kiện. con cái trưởng thành.có lương hưu, đất phố, đất quê... mà vẫn không hài lòng ? đa số ngoài kia cầu mong một phần nhỏ của quý vị mà không được
Vũ Văn Hiền 14-09-2020 17:22:25
Vợ chồng bạn quyết định về quê sống là quá đúng rồi ,du là hơi muộn . Quyết sớm và về sớm thôi . Vợ chồng tôi nay hơn 70 rồi , cũng ở Đồng nai , sống riêng , có điều kiện giúp chút việc nhẹ cho con cháu , cuộc sống người già phải tự quyết định , không trông nho vào ai kế cả con cháu thì thanh thản hơn nhiều bạn ạ.
Khi bạn bè chọn những việc nhàn nhã, con gái tôi lại chọn nghề dạy trẻ mầm non. Khi ngủ con còn giật mình vì nghe văng vẳng tiếng khóc của trẻ.
Vợ không muốn tôi liên quan đến tài sản trước hôn nhân là miếng đất 3 tỉ đồng, sổ tiết kiệm 1 tỉ đồng của cô ấy.
Chỉ cần con cái chịu khó lắng nghe, quan sát, đặt mình vào vị trí của ba mẹ, sẽ biết ba mẹ nghĩ gì, cần gì.
Có thể thấy, mất bình tĩnh chỉ là một trạng thái tâm lý bình thường của con người khi gặp tình huống căng thẳng.
Vì sao các cô các bà lại ưng thuận việc thú cưng có mặt trong phòng ngủ? Không lẽ cô ấy không thấy nhột?
Từ một người sôi nổi, hoạt bát, cuộc vui nào cũng tham gia, mấy nay chị Hà chỉ thích ở nhà, bạn rủ cỡ nào cũng chẳng đi.
Bạn tôi bị tai nạn lao động. Thế rồi, chồng cũ của cô ấy quyết định nuôi 3 mẹ con để cô yên tâm nghỉ hưu sớm.
Có một sự thật, trong cuộc sống vợ chồng, rất ít người này nói được ra câu cảm ơn người kia.
Chị sẽ phải sống khác đi thôi. Phải hướng về ngày mai của chính mình.
Anh xin sếp nghỉ phép, nói dối vợ đi công tác vùng xa, “đăng xuất” hoàn toàn với cuộc sống tất bật thường ngày để “xin một vé về miền thanh xuân”.
Từ bỏ công việc vì quá bận rộn, tôi lao vào những tất bật khác vì phải nuôi con mọn và chăm sóc gia đình.
Tình cờ biết về chứng “ngạt tình dục”, tôi tin nó là thủ phạm làm hỏng chuyện phòng the.
Đôi lúc, cách cư xử của anh khiến chị mơ màng nghĩ rằng mình cũng là “cơm nóng”, cũng mới lạ hấp dẫn với anh.
Sau vài phút nhẹ dạ, toàn bộ vốn liếng, của nả một đời gom góp đã đột ngột “bốc hơi”. Cái bẫy mọi người mắc phải chẳng lạ lùng.
Khác biệt cỡ nào cũng luôn cần sự lắng nghe và thấu hiểu, để nếu không đạt sự hòa hợp thì cũng vui vẻ chấp nhận sự khác biệt ấy.
Chị rơi vào tình trạng về nhà rồi nhưng trong đầu óc chỉ nghĩ đến việc công ty. Một lời nói của đồng nghiệp cũng khiến chị mất ngủ.
Trên mạng xã hội, những người càng không quen biết nhau càng dễ ca tụng nhau bằng những lời có cánh.
Tôi thực sự bị tổn thương khi anh không ngừng lo lắng, chăm sóc, chu cấp cho gia đình cô ấy.