PNO - Trước đây, nhìn những cảnh cha mẹ già khốn khổ vì giao hết tài sản cho con, tôi tự nhủ mình phải luôn chủ động mọi việc. Vậy mà...
Chia sẻ bài viết: |
ĐINH VAN LONG 17-09-2020 19:09:38
Không phải mình chị bị như vậy đâu-khi còn khỏe còn trẻ từng ngày từng giờ mình lo hết cho những đứa con của mình .Đến nay khi mới về hưu được mấy năm các con đã thưa dần thăm hỏi-có đứa kinh tế hơn mình biết mình sẽ sửa nhà vậy là kiếm cớ giận mình để khỏi đến kẻo sợ phải ủng hộ tiền đó chị. Buồn và buồn mà thôi chứ làm gì bây giờ.
a letran2016 17-09-2020 15:26:48
Thực ra gặp cảnh thế này chỉ nên trách mình vô phúc thôi. Nếu có phúc thì tự nó sẽ khác.
Sơn Lê 17-09-2020 15:12:55
Thằng con trời đánh, đối xử với mẹ như thế có ngày ra đường xe ăn đó con.
mai hoang nguyen 17-09-2020 14:44:54
Không có gì quý hơn độc lập tự do! Thà đau một lần mà sống trong dằn vặt, lo âu, nhất là tuổi già sống với con út và con dâu tham lam ích kỷ vậy, không an vui thì chết cũng không yên nữa. Đòilại và tách ra, càng rõ bộ mặt thật của 2 đứa đó, chẳng trông cậy gì đâu, tự thuê ô sin ở cho khỏe bác ạ. Tinh thần thoài mái là trên hết.
Thanh 17-09-2020 10:42:20
Đọc bài xong thấy thương chị quá. Cả 2 người con như chị đã nêu trong bài, tôi thấy chị không thể nào sống yên vui với họ trong những ngày cuối đời. Tôi nghĩ chị nên gặp luật sư nhờ họ tư vấn để đòi lại giấy tờ đất đai nhà cửa khi chị còn sức khỏe đi lại và đầu óc còn minh mẫn. Sau đó thời gian chị còn khỏe thì chị sống 1 mình trong ngôi nhà của chị. Đồng thời chị nên nghĩ cách tìm cho mình 1 viện dưỡng lão để sống những ngày về sau nữa. Việt Nam hiện có những viện dưỡng lão có đóng phí sống cũng thanh thản đầu óc còn hơn ở cùng những đứa con chỉ biết đến tiền mà không có tình thương. Chị cũng hãy chấp nhận hoàn cảnh, đừng vì sợ sống cô quạnh mà dung dưỡng các con. Chúc chị có nhiều sức khỏe và tâm bình an.
Sống dễ thì sự ra đi sẽ dễ dàng. Đơn giản vậy thôi, nhưng để hiểu và làm được, cần quá trình rèn luyện.
Nếu tôi nói ra, liệu mẹ chồng tôi có thể chịu đựng và vượt qua?
Không biết anh bắt đầu có vấn đề khi bước qua tuổi trung niên hay chị trở nên khó tính?
Cuối năm, không khí gia đình trong nhà tôi căng thẳng chỉ vì chuyện tiền. Vợ chồng đi làm quanh năm nhưng chẳng dành dụm được đồng nào.
Tôi nhớ mãi lời bố nói với mình như vậy. Bố muốn nhắc nhở con cháu khi ở tuổi trẻ phải nỗ lực phấn đấu để có thành quả sau này.
Giáng sinh năm sau, chị được tin cô gái ấy đã lấy chồng, để bé Su lại cho nhà ngoại nuôi. Chị len lén thở phào.
Bác Tân không bao giờ nhắc đến những đứa con nào khác ngoài cô Ngọc, vì họ không kiếm được nhiều tiền.
Tôi từng phản kháng nhiều, nhưng cuối cùng đành cam chịu khi bản thân chẳng còn nắm kinh tế gì trong tay.
Chị thật không ngờ những lời nói trong lúc thiếu kiềm chế của mình đã hằn sâu trong con như một vết sẹo khó phai.
Tình yêu chân thành chỉ được thử thách qua ngày dài tháng rộng, qua những nhọc nhằn, bộn bề của cuộc sống...
Sau lần thứ ba bị ngất khi gần chồng, vợ tôi bắt đầu sợ chết và sợ luôn chuyện vợ chồng
Chú giao hết tài sản cho anh Bình, dặn anh muốn chia cho các em thế nào tuỳ ý. Vô tình, chú đặt gánh nặng lên anh Bình.
Có sức khỏe là có tất cả, muốn có sức khỏe phải tin rằng, việc gì rồi cũng qua.
Tôi nhớ, mỗi ngày đi làm về, vợ đều khóc, đêm mất ngủ vì căng thẳng do công việc quá nhiều.
Một cuộc tình trong bóng tối thường kết thúc bằng gì? Có phải hai bên luôn chia tay êm thắm, đường ai nấy bước và trả người kia về đúng bến bờ?
Tuổi già mỗi nhà mỗi cảnh, miễn sao người trong cuộc thấy vui. Ngủ riêng hay chung không quan trọng, quan trọng là lòng còn hướng về nhau.
Có bao giờ bạn nghĩ đôi tay người mình yêu vung thành nắm đấm, giáng xuống bạn?
Chúng ta nên cởi mở với nhau khi nói đến đoạn kết của đời mình, một cái "ải" mà ai rồi cũng phải qua. Chỉ khác ở chỗ sớm hay muộn.