PNO - Ba anh biết không thể nhìn nhận cháu nội nên rầu rĩ, lên cơn đau tim. Má anh năn nỉ em ngó lại, cả dòng họ chỉ có mỗi cốt nhục này.
Chia sẻ bài viết: |
Ba Trần 07-10-2022 16:56:27
Trong xã hội, người ta đó gọi là nhân quả của một gia đình. Không ai được áp đặt tình yêu. Cái việc gì mà đặt tiền, danh vọng là số 1 thì sẽ gặp quả báo. Rất may ở đây 2 bên đã gặp nhau bằng cái tình nghĩa hậu đẹp.
Tô Minh Tâm 06-10-2022 10:39:33
Thật xúc động đến rơi lệ, còn bao nhiêu câu chuyện hàn gắn hay và đẹp như thế chưa kể xin Báo Phụ Nữ hãy đăng lên để lòng người dịu xuống cái Tôi mình!
Lê Văn Nhâm 06-10-2022 09:46:14
Bài viết rất hay. Rất nhân văn. Cảm ơn tác giả!
Thanhthuy 06-10-2022 09:41:08
Một kết thúc đầy tính nhân văn. Tôi yêu tất cả mọi người trong câu chuyện này
Bình Minh 06-10-2022 07:24:38
Một gia đình hoàn thiện đủ cha , mẹ rất cần cho những đứa trẻ
hien 06-10-2022 06:59:41
Sự thật vẫn là sự thật đoc mà xúc động biết bao tình người thật bao la.
VŨ ĐÌNH HÙNG 06-10-2022 05:26:58
Bài viết này rất thấm và nhân văn . Đây là chuyện của người lớn , đứa trẻ không có tội mà phải chịu cảnh chia lìa, việc làm tuy đến muộn nhưng còn hơn là không có trách nhiệm với con trẻ . khi cốc nước đầy đã bị hắt đi , chiếc bát đã vỡ dù khéo léo hàn gắn nó vẫn để lại dấu vết . Nên sống ở trên đời đừng tạo nghiệp để rồi hối hận .
Nguyễn Thị Hà 06-10-2022 01:49:18
Bài viết hay có hậu
Nguyễn Thị Hà 06-10-2022 01:47:27
Thật tuyệt câu chuyện hay rất có hậu nhất là với đứa trẻ đáng đc như vậy. Sau đó mới nói đến người lớn, ông bà nội cũng đã có 10 năm để mòn mỏi mong chờ. Đến lúc ông nội gần đất xa trời cũng đc cháu đích tôn gọi nội. Nhìn chung là có hậu. Âu cũng là bài học ở đời cho những bậc làm cha mẹ
Thu Hương 05-10-2022 23:38:40
Bài viết hay quá. Rất khâm phục người mẹ trong câu chuyện, bản lĩnh và nhẫn lại thật tuyệt vời ...
Daoto 05-10-2022 21:57:02
Bình yên và tràn đầy yêu thương., dù sao đau thương đã qua.
Nguyễn Tiến Nam 05-10-2022 20:11:27
May là anh chồng vẫn chưa có vợ
Lương thị Ngoãn 05-10-2022 18:48:25
Tôi thấy trời thương mẹ con cô ý ! Có phúc ắt có phần . Cái gì đến sẽ đến đừng chọn . Gian khổ biết giành phần ai …
Nguyễn thủy 05-10-2022 18:37:18
Một bài viết quá hay và tuyệt vời tôi cũng cảm nhận là như vậy sẽ tốt hơn trong cuộc sống...
Nguyễn thủy 05-10-2022 18:35:55
Một bài viết quá hay và tuyệt vời tôi cũng cảm nhận là như vậy sẽ tốt hơn trong cuộc sống...
Cả xóm ai cũng biết anh Tuấn ngoại tình, chị Mai đứng giữa ranh giới ly hôn hoặc tha thứ. Cho đến ngày con gái hỏi chị Mai một câu hồn nhiên.
Với thế hệ chúng tôi, niềm vui lớn nhất là được thấy ba mẹ bình an chứ không phải của cải ông bà để lại.
Nhà chồng nghĩ tôi là tội đồ, chính tôi cũng nghĩ mình là phụ nữ kém cỏi. Làm sao tôi có thể sống bình yên?
Mỗi khi đặt chân về nhà, tôi phải đối diện với hàng chục câu hỏi cùng nội dung: “Khi nào lấy chồng?’’.
Có những áp lực khiến cha mẹ đôi khi cực đoan, vô tình dồn con cái vào đường cùng.
Chồng cờ bạc, nợ nần, tôi cũng dần quen với sự dối trá vòng vo của anh. Chủ động ra tòa, tôi chấp nhận trắng tay, đổi lấy bình yên.
Tôi không hiểu sao em gái tôi luôn tỏ ra "trên cơ" và thích thể hiện với chị gái.
Tôi đâu có ngờ tới cái ngày mình phải từ bỏ cuộc sống lụa là gấm vóc để đi… rửa chén cho quán cơm.
Béo phì nhúng tay vào cả 2 thiên chức làm chồng và làm cha của các ông...
Đàn bà độc lập, mạnh mẽ đến đâu cũng khó tránh khỏi cảm giác yếu mềm khi một mình sải bước giữa những sân bay rộng lớn.
Ai đó nói rằng, chỉ khi nào trải qua nỗi đau, ta mới thấu hiểu nỗi đau của người khác.
Nhiều người chỉ nhìn vào tiểu tiết mà quên đi những thứ quan trọng hơn, không nhìn thấy những nỗ lực của đối phương.
Hôn nhân đổ vỡ và stress sau sinh đẩy tôi đến với rượu, rồi sa vào cờ bạc. Nợ chồng nợ, số tiền tôi phải trả lên đến gần 500 triệu đồng.
Ai nấy nhận ra, những gì chúng tôi gặp chẳng là gì so với những đau thương, mất mát đồng loại đang gánh chịu.
Đến tuổi nào đó, khi đã dày dạn sự trải nghiệm, ta nhận ra: để mọi thứ về ngưỡng bình thường đôi khi đã là mơ ước.
Người ở lại sẽ ra sao, khi người thân yêu đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời chẳng để lại lời nhắn nhủ, dặn dò nào?
Nhìn tôi hôm nay, ít ai nghĩ tôi từng đói khát, thèm làm sao một miếng bánh mì, một ngụm nước mát...
Phải chăng khi ta càng ít đòi hỏi sự quan tâm, ta càng dễ bị lãng quên? Hay là chính ta đã vô tình tạo ra cái khuôn khổ ấy cho mình?