Chia sẻ bài viết: |
Mộng mơ 25-03-2024 17:23:12
Chồng tui số 1 nha :ổng giữ con ,nấu nướng rồi rửa chén bát ,đưa tiền tôi tiêu xài và đi mỹ viện làm đẹp thường xuyên ổng bảo để cho ông ngắm nhe Tối còn treo mùng xoa bóp cho vợ ngủ nữa .ok chưa ?
Chị Oanh 25-03-2024 10:47:36
Ck tui rửa chén nhe, đi đổ rác, phơi đồ. Mua đồ ăn sáng cho tui. Chở tui đi sthi, vô quầy quẹt thẻ. Xách hết đồ. Về mở nước bồn cho tui ngâm. Mà ổng là sếp bự, trụ cột 2 bên . Ai mà không ăn,tác giả nói đúng
Sau lần thứ ba bị ngất khi gần chồng, vợ tôi bắt đầu sợ chết và sợ luôn chuyện vợ chồng
Chú giao hết tài sản cho anh Bình, dặn anh muốn chia cho các em thế nào tuỳ ý. Vô tình, chú đặt gánh nặng lên anh Bình.
Có sức khỏe là có tất cả, muốn có sức khỏe phải tin rằng, việc gì rồi cũng qua.
Tôi nhớ, mỗi ngày đi làm về, vợ đều khóc, đêm mất ngủ vì căng thẳng do công việc quá nhiều.
Một cuộc tình trong bóng tối thường kết thúc bằng gì? Có phải hai bên luôn chia tay êm thắm, đường ai nấy bước và trả người kia về đúng bến bờ?
Tuổi già mỗi nhà mỗi cảnh, miễn sao người trong cuộc thấy vui. Ngủ riêng hay chung không quan trọng, quan trọng là lòng còn hướng về nhau.
Có bao giờ bạn nghĩ đôi tay người mình yêu vung thành nắm đấm, giáng xuống bạn?
Chúng ta nên cởi mở với nhau khi nói đến đoạn kết của đời mình, một cái "ải" mà ai rồi cũng phải qua. Chỉ khác ở chỗ sớm hay muộn.
Vợ chồng chị đều mắc bệnh hay so sánh chồng/vợ với người khác.
Vợ chồng tôi hơi cấp tập và mạnh bạo trong chuyện ấy, liệu có ảnh hưởng đến phôi thai?
Với sự ích kỷ, lệch lạc đã ăn sâu, không kìm kẹp vợ bằng cách này, Hùng nghĩ ra cách khác để Vân không lọt khỏi tầm mắt.
Nếu Lan lên tiếng, nhiều khả năng anh sẽ ở lại. Nhưng biết đâu, nó sẽ là hạt sạn cộm hoài trong hành trình hôn nhân của cô sắp tới.
Ở tuổi 80, mặc dù còn khỏe mạnh, nhưng dì nói với tôi: “Chẳng biết đi lúc nào, nên cứ phải sắp xếp trước mọi thứ”.
Con trai đánh vợ mà không chịu xin lỗi, mẹ chồng ở giữa biết làm sao?
Tôi không sợ những điều dang dở. Tôi không sợ việc ra đi, nhưng tôi sợ ánh mắt ngóng chờ của cha mẹ già không người phụng dưỡng.
Ở trong căn nhà thuê dù rộng rãi, thoải mái thì cũng không bằng nhà của mình. Cảm giác tạm bợ luôn hiện hữu.
Những mong ước luôn treo ở đàng xa của cha, đã khiến chúng tôi mệt nhoài, hụt hẫng, mất năng lượng.
Chưa đến tết nhưng gia đình tôi đã lục đục, căng thẳng vì mỗi ngày vợ đều thúc giục mua thứ này sắm thứ kia.