Đàn bà vì yêu mà trưởng thành

25/12/2017 - 08:42

PNO - Xưa yêu anh bằng thứ tình cảm bộc phát của một cô gái trẻ - yêu nhiều nhưng không nghĩ nhiều. Bây giờ là yêu với sự sâu nặng của một người đàn bà đã chín, đã trải nghiệm, đã kinh qua mất mát, đau khổ rồi.

Năm đó, Hà 17 tuổi, học trễ một lớp. Hà có vóc dáng đẹp, mái tóc dày mượt, mặt đẹp, da đẹp, mắt đẹp, tay đẹp... Mọi thứ liên quan đến Hà dường như đều đẹp. Chưa hết, Hà còn có giọng hát ngọt ngào, lại khéo tay, ngay cả chữ viết cũng đẹp. Trong trí óc non nớt, ngờ nghệch của chị lúc ấy, Hà như thuộc về một thế giới nào đó mà con bé ngây ngô xấu xí như chị chỉ có thể đứng xa chiêm ngưỡng, không dám và cũng không có khả năng tơ hào bén mảng vào.

Dan ba vi yeu ma truong thanh
 

Hà yêu sớm - một chàng trai cao ráo, tài hoa, là con của chủ tiệm vàng lớn nhất thị trấn. Nhưng cuộc tình đầu đắm đuối ấy lại kết thúc bằng cái đám cưới giữa Hà với… một anh Việt kiều xa lạ. Nuôi con mười mấy năm, chỉ đợi ngày cưới gả chốn giàu sang, mở mặt mẹ cha. Chuyện ấy, xứ ấy, ngày ấy, đâu có gì phải ngạc nhiên bàn cãi.

20 năm rồi, chị vẫn nhớ về Hà, đang sống cuộc đời xa quê lưu lạc, che giấu nỗi nhớ

Đã có khoảng thời gian hơn bốn năm chị quyết liệt cắt đứt, anh cũng không ngó ngàng gì, bởi còn đang mải miết chạy theo nhiều hình bóng khác. “Mục đích sống của mình là gì? Chồng, hoặc con? Nhan sắc? Sự nghiệp, tiền tài?” - chị loanh quanh với những câu hỏi ấy, khi thấy đời mình vùn vụt trôi, mà chẳng rõ đang kỳ vọng, trông mong điều gì.

nhà và mối tình thơ dại trong tim. Tình cờ gặp lại nhau trên mạng, hai đứa ngậm ngùi nhắc lại thời con gái xa xăm. Chị chẳng dám hỏi Hà về hạnh phúc, sợ bạn buồn hoặc gợi lại kỷ niệm nào đó không hay. Hà tâm sự, ngày đó mình trưởng thành sớm quá, đa mang quá. Thương phận đàn bà, dẫu ở đâu thì vẫn không thoát khỏi những ràng buộc, lo toan.

Chị cũng kể chuyện mình, rằng cả đời chị đã yêu một người đàn ông bản tính trăng hoa. Đau đớn lắm. Bao đêm ôm đứa con vừa mới thôi nôi, hay đau ốm quấy khóc, chị vừa pha sữa dỗ dành con vừa lau mát cho nó mà nước mắt tủi phận cứ rơi xuống, không sao kìm nén được.

Lâu rồi đời mình cũng qua. Thời gian làm tốt công việc của nó. Thời gian đưa nhiều người đi ngang, có người dừng lại, muốn nắm lấy tay chị, hứa lo toan cho hai mẹ con. Nhưng chị đắn đo. Thâm tâm chị biết mình đã dần trưởng thành, không phải đơn thuần vì nhà cửa, công việc ổn định, mà chị không còn quá nặng nề cân đo những giá trị vật chất nữa. Nhà cửa, xe pháo đã thành điều bình thường. Chị hoàn toàn có thể tự mình quyết được. Hay đàn bà chỉ cần có khả năng tự chủ, xử lý gọn ghẽ mọi vấn đề xung quanh là được? Mà cuộc đời, biết bao nhiêu là đủ?

Chị bảo, anh thừa biết em nặng lòng với anh cỡ nào. Hồi đó thiếu điều em đã cầu xin, nhưng anh vẫn dứt áo ra đi. Bây giờ, em còn nặng lòng hơn ngày ấy nhiều. Em bây giờ mới cảm thấy mình thực sự trưởng thành.

Hơn bốn năm ấy, mỗi tối, khi đứa trẻ đã bình yên say ngủ, chị tỉ mẩn dưỡng da, dưỡng mắt, dưỡng môi, dưỡng thể. Nhiều đêm, chị soi mình trong gương, hiểu rằng nhan sắc đàn bà đã tới độ chín muồi, nồng đượm khao khát. Mà mình thì đang giữ cho ai, chờ đợi ai trong cõi nhân gian ta bà này? Linh cảm rõ ràng đến nỗi, chị biết là mình phải tiến về phía trước, để gặp ai đó đang chờ đợi. Ai thì chị không rõ, nhưng cảm giác ấy thật đến nỗi, chị biết mình phải giữ. Để đợi chờ.

Ngày anh quay lại, chính xác hơn là chị nhìn ra, hóa ra mình vẫn còn nặng lòng yêu thương, chưa từng một lần hết yêu. Đó không còn là sự bồng bột của hơn bốn năm về trước mà chính là sự tất nhiên của một tình yêu bền bỉ qua năm tháng - của một người đàn bà đã trưởng thành.

Người đàn bà trưởng thành ấy, có gì khác? Tuổi nhiều hơn, khóe mắt đã manh nha vài nếp nhăn. Anh xem hình rồi ấm ức bảo, nghĩ tới thôi là phát tức. Thanh xuân thằng khác nó hưởng, bây giờ già xấu thì mình… hốt xác, thật ư. Chị cười nhẹ bâng, hỏi lại, rằng anh thấy em xuống cấp thật sao. Yêu nhau mà tâm lý miễn cưỡng, luôn thấy mình thiệt thòi như thế, khó lắm. Lại thích chê bai, ít biết trân trọng, bó tay với anh. Người đàn ông giật mình, buông câu chối bỏ: “Đâu có, anh đâu có chê. Nếu chê thì đã chẳng như vậy”.

Như vậy nghĩa là đắm đuối, là nuông chiều, là sở hữu, là sợ mất, là dẹp bớt những râu ria bên ngoài để trở về bên chị - bên người đàn bà đã chẳng còn tuổi trẻ và nhan sắc rạng ngời của thuở đôi mươi.

20 năm, chị thổ lộ cùng Hà rằng, nay mình mới trưởng thành. Chậm trễ, nhưng còn hơn không, Hà nhỉ? Đã biết mình có gì, muốn gì, điều gì quan trọng cần nắm níu, cái gì không đáng để buông bỏ. Mình không dễ khóc cười, yếu đuối, sợ hãi như xưa nữa, bởi tình yêu đã dạy cho đàn bà chúng ta trưởng thành. 

Ngọc Hằng

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI