PNO - Người ta chưa vợ, mình một đời chồng, liệu có thiệt thòi cho họ quá không? Thế nhưng đàn đà dù mạnh mẽ hay cố tỏ ra như thế, cũng cần lắm một bờ vai được được an ủi vỗ về.
Chia sẻ bài viết: |
Hồ Chất 30-10-2021 11:46:30
Các bạn nữ thân yêu
Mỗi một giai đoạn lịch sử, cuộc sống của con người và mối quan hệ giữa con người với con người luôn luôn thay đổi, không có một cái gì là cố định cả. Ngày nay, dưới sự lãnh đạo của Đảng, đất nước ta đã và đang đi vào xây dựng một cuộc sống mới. Trong cuộc sống hôn nhân và gia đình cũng đang chuyển biến khá mạnh mẽ theo sự biến đổi đó.
Về hôn nhân, ta phải hiểu thật chính xác rằng:đó là quy luật sinh tồn của sinh vật mà tự nhiên đã ban cho nó. Con người chỉ khác loài vật ở chỗ có tư duy và tiếng nói. Cho nên loài người không lý gì lại thoát ra ngoài quy luật tất yếu đó được.
Trong cuộc sống hôn nhân, nói một cách cụ thể hơn, trong cuộc sống vợ chồng, chẳng may khi còn trẻ, có một người mất sớm (ta thường cho là số mệnh) dù bất cứ lý do gì. Tất nhiên, khồng những con người mà ngay cả con vật , nỏ cũng hết sức đau buồn. Đó là sự thể hiện tình cảm đáng trân trọng, đáng quý. Nhưng theo thời gian, đau buồn rồi cũng sẽ qua đi. Cuộc sống lại tiếp tục theo thời gian đang trôi. Mọi cái trở lại bình thường như không có chuyện gì xẩy ra. Đúng vậy.
Xã hội cũ, do nhiều trường phái triết học khác nhau mà nảy sinh ra nhiều khía cạnh đạo lý khác nhau, nhất là việc coi thường vị tri của người phụ nữ. Trong hôn nhân, chế độ phong kiến theo Nho giáo và đạo Khổng đã ràng buộc người phụ nữ đủ cách, đủ kiểu, nên khi người phụ nữ không may gãy gánh giữa đường thì phải ở vậy để thờ chồng , làm tròn tiết hạnh của người vợ.
"Tiết hạnh" là cái gì? Nói như ca dao "Chơi cho thủng trống long bồng, Rồi ra ta sẽ lấy chồng lập nghiêm". "Tiết hạnh" hay nói cách khác "chữ trinh", phải giữ gìn, phải chung thủy là một quan niệm lỗi thời, ngớ ngẩn. Mà đã nói đến tiết hạnh chữ trinh thì phải nói đến sinh lý. Sinh lý là hiện tượng tự nhiên, nó luôn luôn đòi hỏi phải có sự cân bằng giữa giống đực và giống cái, luôn luôn đòi hỏi có sự trao đổi chất. Khi được thỏa mãn về sinh lý thì nó sẽ tạo sức mạnh, tạo tinh thần cực tốt cho loài vật, sinh vật đó. Con người cũng vậy. Thế thì làm sao cứ phải kìm hãm nó cho sinh ra ốm đau, bệnh tất, ngày đêm phải suy nghĩ miên man cho khổ thân. cho nhục nahx
Từ những quan niệm trên đây, tôi cho rằng, Cô Hương, nói trong bài nên lấy một người chồng mới (hay đi bước nữa) , mà người đó thật sự yên thương mình. Không nên phân biêt tân hay cựu, Phân biệt như vậy là tư tưởng của những con người chưa tỏ ra yêu thương phụ nữ và nhân loại.(còn nữa)
Biết tôi thắc mắc, chị thấp giọng: “Ở quê, đàn bà mà sạch sẽ, trắng trẻo, thơm tho sẽ bị nói là đàn bà hư, đàn bà vụng".
Sống dễ thì sự ra đi sẽ dễ dàng. Đơn giản vậy thôi, nhưng để hiểu và làm được, cần quá trình rèn luyện.
Nếu tôi nói ra, liệu mẹ chồng tôi có thể chịu đựng và vượt qua?
Không biết anh bắt đầu có vấn đề khi bước qua tuổi trung niên hay chị trở nên khó tính?
Cuối năm, không khí gia đình trong nhà tôi căng thẳng chỉ vì chuyện tiền. Vợ chồng đi làm quanh năm nhưng chẳng dành dụm được đồng nào.
Tôi nhớ mãi lời bố nói với mình như vậy. Bố muốn nhắc nhở con cháu khi ở tuổi trẻ phải nỗ lực phấn đấu để có thành quả sau này.
Giáng sinh năm sau, chị được tin cô gái ấy đã lấy chồng, để bé Su lại cho nhà ngoại nuôi. Chị len lén thở phào.
Bác Tân không bao giờ nhắc đến những đứa con nào khác ngoài cô Ngọc, vì họ không kiếm được nhiều tiền.
Tôi từng phản kháng nhiều, nhưng cuối cùng đành cam chịu khi bản thân chẳng còn nắm kinh tế gì trong tay.
Chị thật không ngờ những lời nói trong lúc thiếu kiềm chế của mình đã hằn sâu trong con như một vết sẹo khó phai.
Tình yêu chân thành chỉ được thử thách qua ngày dài tháng rộng, qua những nhọc nhằn, bộn bề của cuộc sống...
Sau lần thứ ba bị ngất khi gần chồng, vợ tôi bắt đầu sợ chết và sợ luôn chuyện vợ chồng
Chú giao hết tài sản cho anh Bình, dặn anh muốn chia cho các em thế nào tuỳ ý. Vô tình, chú đặt gánh nặng lên anh Bình.
Có sức khỏe là có tất cả, muốn có sức khỏe phải tin rằng, việc gì rồi cũng qua.
Tôi nhớ, mỗi ngày đi làm về, vợ đều khóc, đêm mất ngủ vì căng thẳng do công việc quá nhiều.
Một cuộc tình trong bóng tối thường kết thúc bằng gì? Có phải hai bên luôn chia tay êm thắm, đường ai nấy bước và trả người kia về đúng bến bờ?
Tuổi già mỗi nhà mỗi cảnh, miễn sao người trong cuộc thấy vui. Ngủ riêng hay chung không quan trọng, quan trọng là lòng còn hướng về nhau.
Có bao giờ bạn nghĩ đôi tay người mình yêu vung thành nắm đấm, giáng xuống bạn?