PNO - Đành rằng lúc vỡ tan thì phái nữ có thể chịu thiệt thòi hơn, nhưng đừng vì thế mà đòi hỏi sự “đền bù” một cách quá đáng.
Chia sẻ bài viết: |
Người qua đường 21-10-2023 21:23:10
Vớ vẩn
Dolphinnguyen 21-10-2023 19:10:57
Bài viết rất hay. Để phụ nữ hiểu rõ hơn về khái niệm bình đẳng và biết phái nam nghĩ gì về bình đẳng. Bình đẳng không phải là đàn ông phải biết chia sẻ việc nhà với người yêu với vợ với mẹ. Mà phụ nữ cũng phải hiểu rõ mình muốn gì cần gì. Không thể cứ yêu là hy sinh: một cô gái khi yêu thường muốn bạn trai dọn đến ở chung cho đỡ tốn kém, mà không đặt vấn đề sống chung như thế nào, chi phí tính toán ra sao, việc nhà cơm nước giặt giũ dọn dẹp ai làm , hay chia ra như thế nào? Để rồi vì chìu chuộng bạn trai mà è cổ ra làm mọi việc khác nào osin không lương. Và khi hết yêu thì nên chia tay văn minh. Tuyệt đối đừng để dính bầu rồi khi bạn trai không chịu cưới, thì giẫy nẫy lên là gặp phải sở khanh. Yêu nhau lên giường hay sống chung với kết hôn là 2 việc hoàn toàn khác nhau. Phụ nữ thường ở thế bị động vì yếu đuối hơn và dễ mềm lòng với những lời ngọt ngào giả dối, và lại là người chịu ah nhiều hơn khi cuộc tình tan vỡ. Vậy hãy luôn trong tâm thế phòng bị để tự vệ một khi xảy ra điều ngoài ý muốn. Tài chính và việc nhà phải rõ ràng sòng phẳng . Không để quay clip nhạy cảm để phòng bị phát tán tống tiền vv... Và nhất là đừng để có thai, nghĩa là phải biết cách ngừa thai. Phụ nữ có bầu trước, nếu gặp chàng trai tử tế không nỡ để con không cha nên đành đám cưới dù tình chưa đủ sâu. Nhưng anh ta vẫn cảm thấy miễn cưỡng không vui, và nhà chồng thường có thái độ coi thương như thể nàng dâu mưu mô thả có bầu để ép cưới, nói nôm na là bị úp sọt! Tin, nhưng vẫn phải đề phòng. Yêu, nhưng phải có trách nhiệm với chính mình đừng để xảy ra việc ngoài ý muốn... mới là người phụ nữ văn minh và hiện đại
Con gái tôi gần 3 tuổi vẫn chưa nói được tiếng nào. Mẹ tôi nhắc vợ tôi đưa con đi khám, nhưng cô ấy nổi quạu.
Không để bụng nhưng tôi không khỏi phân vân liệu lang quân tôi có phải là một gerontophile?
Tôi biết quyết định ngày đó của mình khá vội vã và nhẫn tâm, nhưng tôi đã không thể làm gì khác, khi chỉ có một mình.
Tôi giải thích với con, tiền ủng hộ dù ít dù nhiều, miễn vừa sức mình thì đều đáng quý.
Sự tự do lúc đó sẽ thành dư thừa, trống trải, đi ra đi vào mãi mà vẫn chưa hết ngày. Mẹ gọi đó là cái bẫy độc thân.
Chỉ cần một chiếc tai nghe là đủ để phái đẹp thưởng thức audio erotica mà không phiền ai và không ai phiền mình.
Cõi mạng cũng như cõi đời, luôn có người tốt - kẻ xấu. Thôi thì, cảnh giác là cách tự bảo vệ mình khi lướt mạng.
10 năm có nhà riêng, chị Liên luôn chịu phiền phức vì phải sống cùng các cháu bên chồng khi chúng lên thành phố học đại học.
Hằng ngày, do bệnh tiểu đường mà mẹ tôi ăn uống phải kiêng khem nhiều. Tôi rất lo chẳng may lũ kéo tới gây lụt thì mẹ sẽ ăn uống thế nào.
Vợ tôi thường thỏ thẻ: “Có lẽ kiếp trước em nghèo khổ, quần áo thiếu thốn nên kiếp này ông trời bù lại cho em sống trong nhung lụa”.
Làm sao có thể kịp bơi đi như gia đình chúng tôi ngày xưa, khi bây giờ, thiên nhiên không còn là thứ duy nhất ta phải đối diện.
Sống một cuộc đời mòn mỏi như vậy chỉ vì sĩ diện của bản thân và gia đình, cô hoàn toàn không muốn. Cô chọn cách thứ ba: làm mẹ đơn thân.
“Có 3 thứ đáng sợ với tôi nhất trong cuộc đời đó là: chiến tranh, dịch COVID-19 và bão Yagi”.
Sự nín nhịn của chị giúp nhà cửa yên ổn, ba má yên tâm, chồng chị có vẻ cũng hài lòng. Mọi thứ có vẻ rất ổn...
Mới đó mà bây giờ đã không biết người ấy còn sống hay đã chết, có phép màu nào xảy đến hay không...
Cơn bão qua rồi, bài học tích cực để lại là gia đình cần có nhau, người với người xích lại gần nhau hơn.
Tôi bắt đầu suy nghĩ về tương lai, khi con trưởng thành, tôi không thể sống dưới sự giám sát của nhà chồng mãi được.
Khi ngoài trời gió bão tàn khốc, nếu không có ngôi nhà để trú, người ta sẽ ra sao?