Cười ra nước mắt với đệ tử Lưu Linh

03/03/2016 - 10:27

PNO - Tôi cũng là một người mê nhậu, thường la cà quán xá nhưng thú thật là... không thể chịu nổi nhiều cảnh cười ra nước mắt của những đệ tử Lưu Linh. 

Dù hình ảnh trong gia đình xuống cấp thê thảm nhưng những người đàn ông ấy vẫn vô tư mạnh miệng chém gió biên bản nhậu.

"Diệu cơ" thì mặc "diệc cơ"

Để được yên ổn cùng chiến hữu bên bàn nhậu, rào cản lớn nhất của đa số các đệ tử Lưu Linh chính là… bà vợ. Thường thì “sự nghiệp” ăn nhậu của họ “phát triển” qua ba giai đoạn: được vợ cấp “quota” mới dám nhậu; cứ nhậu đại, về năn nỉ làm lành với vợ sau và “cao cấp” nhất là thoải mái nhậu vì vợ đã quá nản, chẳng thèm can thiệp nữa.

Sau khi “lấy ngót” hai chai, Trung, một người bạn tôi, làm việc ở ngành ngân hàng, hào hứng phân tích con đường “phát triển” này, nói năng trôi chảy chẳng kém chuyên viên tâm lý: “Rồi ông nào cũng phải lần lượt trải qua ba giai đoạn đó. Mới lấy nhau thì còn kiêng nể, xin phép rồi được vợ cho phép mới dám nhậu. Càng nhậu càng có thêm bạn, thêm độ, lại càng ghiền không khí bàn nhậu nên dần chuyển sang giai đoạn “tiền nhậu hậu tấu”, cứ nhậu bừa, về quỳ gối xin lỗi vợ sau. Còn như tui thì đã bước vào giai đoạn cuối rồi, nhậu đến mấy giờ cũng được, có khi say quá sáng hôm sau mới mò về nhà nhưng vợ chẳng thèm nói một tiếng. Kệ, lỡ rồi”.

Cuoi ra nuoc mat voi de tu Luu Linh
Ảnh mang tính minh họa: Internet

Điện thoại một chiến hữu đột ngột reo lên, Trung phán ngay: “Diệu cơ, diệu cơ phải không? Kệ đi”. Tay chiến hữu thoáng ngượng ngùng, ôm điện thoại chạy thẳng ra đường để bên kia nghe thấy tiếng ồn của xe cộ : “Em à, anh về ngay, đang trên đường về đây”. Trở lại bàn, anh ta phân bua: “Dã quỳ gọi. Tui có hẹn về chở bà ấy đi đám giỗ bên ngoại”. “Thôi uống vài ly nữa rồi về ” - ai đó lên tiếng. Cả hội lại tiếp tục côm cốp cụ ng, dzô dzô rộn rã. Dây dưa đến khoảng ba mươi phút hơn, anh ta chợt tuyên bố: “Tui nhắn bà ấy đi một mình rồi, mấy khi được vui với anh em đâu thể bỏ ngang. Diệu cơ thì diệu cơ, cho qua luôn”. Cả hội rộ lên tán thưởng. Lúc ấy vẫn còn tỉnh táo nên tôi chợt áy náy, đàn ông đúng là tệ thật, đã hứa về đi công việc với vợ nhưng “diệu cơ” (dzợ kêu) lại mặc kệ, còn gọi vợ là “dã quỳ ” (quỷ già ) thì đúng là… hết thuốc.

Lại điện thoại một chiến hữu khác reo. Cả bàn yêu cầu anh này mở loa ngoài để xem vợ anh dữ đến mức nào. Bất ngờ, bên kia là tiếng trẻ thơ trong veo: “Bố ơi, bố về đi, mẹ đang khóc nè”. “Thế à , sao mẹ khóc vậy? Chờ tí nhé, bố về ngay”. Trả lời con xong, anh ta ngắt điện thoại, nhìn đám bạn nhậu nói ngay: “Lại dùng khổ nhục kế! Cái chiêu bảo con gọi điện thoại đã xưa lắm rồi. Không sao, ngồi tí nữa rồi về”. Cuộc vui lại tiếp tục, như không hề bị những giọt nước mắt người vợ kia chen ngang.

Thanh, bạn tôi, một họa sĩ thiết kế, thì càng nhậu càng lún. Thanh mê nhậu đến nỗi vợ sinh con đầu lòng anh bỏ mặc vợ tự xoay xở. Vợ anh buồn nản bỏ đi một thời gian mới về lại. Vợ sinh thêm đứa thứ hai, anh vẫn nhậu bê bết, chị càng khổ hơn với một nách hai con nhỏ. Tối hôm trước Thanh về khuya, say khướt, vợ chồng gây gổ cả đêm, hôm sau anh lại kéo tôi ra quán: “Tao buồn lắm, vợ chồng không hiểu nhau, không thông cảm, nhậu tâm sự thôi”.

Ngồi một lúc, Thanh lẩm bẩm như tự nói với mình: “Tao lại lấy chuyện bê bối này để giải quyết một chuyện bê bối khác, phải không mày? Nhưng đời phải tự tạo bi kịch mới vui". Dường như Thanh đã là đệ tử Lưu Linh ở “giai đoạn cuối”, vì đã ngồi đến hơn 12g khuya mà chẳng thấy vợ Thanh í éo gì.

Chuyện chỉ có các bợm

Một chiều muộn, anh Đoan (Q.Bình Tân) kéo tôi ra quán khề khà. Sau vài chai chém gió, anh chuyển sang màn tâm sự. Anh kể, khi vợ sinh đứa đầu tiên, cũng là lúc anh sinh tật nhậu, hôm tiếp khách, hôm lại tiếp bạn… mà nói thẳng ra là ngày nào anh cũng kiếm cớ để nhậu. Sáng anh đi làm khi con còn ngủ, tối anh về con cũng đã yên giấc, chẳng mấy khi nhìn thấy con. Một lần ngồi nhậu, nghe bạn hỏi chuyện con cái, anh chỉ nhớ mang máng là thằng nhóc đang biết bò, nên hào hứng hình dung ra chuyện tập bò của con để khoe với bạn. Tối hôm đó anh hơi mệt, không ngồi nổi nên mò về nhà sớm. Mở cổng, thấy thằng con chạy lạch bạch ra đón, miệng gọi “bố, bố”, anh sững người. Hóa ra, con đã biết đi, biết chạy tự lúc nào nhưng anh chẳng biết!

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI