Cuộc sum họp bất ngờ

16/06/2018 - 06:00

PNO - Cuộc sum họp bất ngờ thành ngày vui quây quần tưng bừng. Mà ngày vui rồi cũng qua mau...

Chị điện thoại cho tôi nói mới đi khám bệnh về. Chị bị gì mà đi bác sĩ? Âm thanh sụt sịt vang lên: “Ờ, thì thấy mệt mệt mỏi mỏi chỗ này chỗ kia tưởng là nhức đầu, đau khớp thường thường thôi, ai ngờ là ung thư em à…”.

Tính chị hay than thở bèo nhèo nên tôi tay này cầm điện thoại áp vô tai tay kia tranh thủ cầm giẻ lau bàn, hai tiếng ung thư khiến cái giẻ trong tay tôi rớt xuống nền. Tôi lặng người một hồi mới mở miệng được: “Chị nói sao? Bịnh đó phải khám đi khám lại nhiều lần mới...”. Tôi nói để mà nói, cố thắp lên niềm hy vọng mong manh.

Giọng chị nghèn nghẹn: “Bác sĩ cho làm đủ thứ xét nghiệm này kia rồi”. 

Cuoc sum hop bat ngo
 

Đường dây nín lặng thật lâu. “A lô, em còn nghe không?”. “Em đây”, tôi trả lời, không biết nói gì thêm. Rồi tôi bật ra: “Mấy đứa con của chị hay tin chưa?”. Giọng chị sũng nước: “Chị chưa nói cho đứa nào biết cả. Mà nói làm chi. Thôi, đau bịnh chị tự lo. Tụi nó đứa nào cũng bận rộn công chuyện làm ăn. Hôm bữa chị bị viêm họng tắt tiếng luôn mà mỗi đứa gửi về cho mấy triệu, con Út còn thêm hộp sâm, rồi thôi, có đứa nào về nấu cho miếng cháo được đâu…”.

“Chị hay ghê, sao lại so viêm họng với ung thư” - biết tính chị hay than thở sa đà nên tôi gắt lên: “Có bịnh thì chạy chữa, khi nào trời kêu thì dạ. Đừng có nghĩ ngợi quanh quẩn rồi trách móc tào lao. Nhiều người mong con cái thành đạt như chị mà không được. Chị có muốn nay đứa này về khóc lóc tỉ tê mượn sổ đỏ đi cầm ngân hàng xoay tí vốn, mai đứa kia về cãi lộn đòi bán nhà bán đất chia thừa kế không?”.

Hiệu nghiệm ngay lập tức, chị nín thinh, rồi tiếng thút thít vang lên.

Chẳng biết làm sao để chị chấm dứt ca cẩm thì tôi nói: “Vậy thôi, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh…”.

Đến thăm chị, tôi nhìn thấy khoảng sân đầy vôi vữa và bụi xi măng vì hàng xóm đang sửa nhà. Chị vốn kỹ tính, bày bừa vậy mà không quét dọn ngay hẳn là chị đang mệt ghê lắm.

***

Tôi là người gọi điện thoại báo tin cho mấy đứa con của chị. Cũng như tôi, đầu dây bên kia choáng váng đến nỗi một hồi sau mới lắp bắp: “Dì nói sao?”.

Bốn tiếng sau, điện thoại của tôi reo vang. Giọng đứa cháu hoang mang: “Có phải chính dì nói với cháu là má bị ung thư?”. Tôi chưng hửng, xảy ra chuyện gì mà có câu hỏi này?

Ngay lập tức tôi chạy tới nhà chị. Con trai, con gái, dâu, rể, cháu nội, cháu ngoại đầy đủ. Chị đang chống nạnh ra vẻ giận dữ mà miệng cười vui, tụi mày sợ mất công về thăm má nên trù ẻo má bị ung thư hả?

Thằng con trai lớn nửa cười nửa mếu: “Nghe dì báo tin là con quýnh quáng bỏ luôn cuộc họp quan trọng chiều nay đó má à!”.

Chị tỉnh bơ: “Má có nói gì đâu, tại mấy đứa nghe lời dì ráng chịu!”. 

Cô con gái cũng nửa cười nửa mếu: “Thôi lần sau đừng vậy nữa nghe má, má làm tụi con đau tim quá!”. 

Chị dỗi: “Tụi mày mà cũng biết đau tim vì má à? Không nói bị ung thư thì tụi mày có chịu về ngay không?”.

- Má ơi, cô con dâu dàn hòa, coi như hôm nay cả nhà mình được ngày quây quần sum họp, má đừng hờn lẫy nữa. Thôi để tụi con bày ra nấu nướng một bữa cho vui.

Quay qua tôi, chị mím môi: 

- Cha nội hàng xóm thấy chị một mình nên tưởng bở. Sửa nhà cửa vôi vữa dơ dáy thì chị thông cảm nhưng thợ thầy bầy hầy nhậu nhẹt mùi rượu, mùi thuốc lá hôi rình. Chị nói là làm ơn đừng có búng tàn thuốc qua đây. Cha nội đó không xin lỗi còn nói với thợ thầy là đàn bà một mình khó chịu đừng chấp. Chị phải kêu tụi nó về đây cho người ta thấy là chị đâu có trơ trọi.

Tôi nhìn ra sân, bốn đứa con, hai đứa về bằng máy bay, tay kéo va-li, còn hai đứa chạy xe hơi về, hai con xe BMW và Mercedes bóng lộn choán một nửa sân. Mấy đứa cháu đang rượt nhau chạy quanh vườn và cười nắc nẻ còn con gái và con dâu thì băm băm chặt chặt trong bếp, mùi thơm tỏa khắp. 

Cuoc sum hop bat ngo
Ảnh minh họa

Tôi liếc qua hàng rào, người mà chị gọi là cha nội hàng xóm có đang nhìn qua để mà ghen tị và mong được như chị?

Hai thằng con trai sau mấy câu nhăn nhó cũng cười hì hì ôm vai chị: “Tại má không chịu về phố ở với tụi con, má ở đây một mình làm chi cho người ta ăn hiếp”.

Chị chành miệng: 

- Ai dám ăn hiếp má? Muốn tụi mày về chơi một bữa nên má nói vậy chớ cha nội đó mà khiến má sợ được à?

Bầy con phá ra cười. Mấy đứa cháu ngơ ngác không hiểu tại sao ba má mình vừa bị bà nội mắng mỏ mà lại cười vui đến vậy.

Dứt cơn cười, chị tròn mắt nhìn theo con gái cầm hộp bánh đi qua nhà cha nội hàng xóm: “Dạ hai bác khỏe không ạ? Dạ có gì đâu, anh chị em tụi cháu nhớ má quá nên rủ nhau về thăm nhà. Dạ không có gì, chỉ hộp bánh biếu hai bác cho vui thôi mà!”.

Đợi con gái về, chị cau có: “Mắc mớ gì…”.

Con gái vuốt ve vai chị: “Má ở một mình thì phải ngoại giao với hàng xóm, tối lửa tắt đèn, lỡ có chuyện gì mà tụi con không về kịp thì sao?”.

Chị ngẩn người, ờ, cứ tưởng con mình chỉ to xác mà thôi, ra là nó khôn hơn mình rồi!

***

Cuộc sum họp bất ngờ thành ngày vui quây quần tưng bừng. Mà ngày vui qua mau...
Ngồi gần cái thúng đựng chén bát mà con gái con dâu đã rửa dọn và lau khô, chị nhìn theo hai thằng con trai vừa đi ra sân vừa áp điện thoại vô tai mà nhướng mắt nhíu mày. Cái kiểu rõ ràng là đang sốt ruột chuyện ở công ty.

Cuoc sum hop bat ngo
Ảnh minh họa

Con gái, con dâu tinh tế dịu dàng hơn, không để chị phải chứng kiến cái cảnh thân nó ở đây (bên má) mà lòng dạ đặt ở nơi khác (không có má). Nhưng lại nhẹ tay xếp lại mùng màn chiếu gối gọn gàng, sửa lại cho thẳng thớm cái khăn mặt của chị treo trên dây bị mấy đứa cháu kéo xộc xệch, từng bước đi nương nhẹ từ nhà trên xuống bếp để coi còn có gì cần dọn nữa không. Rồi khi từ nhà bếp lên nhà trên, con dâu cũng nhìn ra một việc cần làm là đẩy ghế vô gầm bàn cho ngay hàng thẳng lối. Còn con gái thì khi mới về đã quét sân sạch bong vôi vữa mà lúc này cứ lăm lăm cây chổi moi móc chút bụi còn sót tận góc…

Và những ánh mắt áy náy nhìn chị...

Là chị biết đã đến lúc còn lại một mình. 

***

Tụi nó đi rồi tự nhiên thấy căn nhà rộng mênh mông ra, rồi chị đổ thừa: “Tại em kêu tụi nó về đó. Thà đừng về. Đùng một cái nhà cửa ồn ào, xe cộ chật sân rồi đùng một cái kéo nhau đi hết. Vắng tanh như là mình đi lạc vô nhà ai…”. 

Điện thoại cho tôi, chị vẫn sụt sịt ca cẩm như thường lệ nhưng âm điệu giọng nói thì tươi tắn. Cuộc sum họp quây quần đầy đủ con cháu đã tiếp nguồn năng lượng đủ cho chị khỏe khoắn cho tới khi nỗi nhớ dần căng tràn.

Tôi nói:

- Lần sau thì chị tự gọi mấy đứa về chứ đừng để em mắc mưu chị nữa nghe.
Chị cười vang...

Nguyên Hương

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI