PNO - Giá như các anh chị chịu đặt mình vào vị trí của tôi một chút, họ sẽ biết rằng để kiếm được một đồng tiền, tôi đã phải vất vả thức khuya, dậy sớm, luôn phải đúng giờ, luôn phải chịu đồng nghiệp ức hiếp, luôn phải đề phòng, luôn phải cố gắng...
Chia sẻ bài viết: |
Trương Mỹ Hương 24-10-2022 05:12:45
Bạn cứ thẳng thừng từ chối, thế là xong. Vì bạn dễ dãi, ôm đồm quá nên cả nhà xúm lại xem bạn như cây ATM, lúc cần là rút. Hãy tích lũy cho riêng mình để phòng thân, chỉ nên trợ giúp khi Bố Mẹ đau ốm thôi. Càng độc thân càng nên lo cho mình vì anh em ruột nhưng ai cũng lo cuộc đời riêng của họ thôi.
Nguyễn Hoàng Trâm 23-10-2022 11:17:05
Hiện nay tôi cũng bị tình trạng như bạn, tất tần tật chuyện lớn chuyện nhỏ tôi đều phải ôm đồm hết, các chị em khác đều có tiền nhưng họ không chịu bỏ ra đồng nào khi có việc cần chi tiêu cho cái chung ví dụ như sửa nhà của cha mẹ, thuê người chăm sóc cha để có thể đi làm 1 mình tôi phải cán đáng hết, chưa kể, một cô em gái không chịu đi làm gì hết một tháng tui phải chuyển cho 10tr để lo cho con nó, nếu không nó sẽ bán nhà. Thà một tháng tôi mất cho nó 10tr chứ nó mà bán nhà rồi ăn hết tiền, xong kéo về nhà của ba mẹ tôi mà sống thì lại là đại họa cho tôi thêm vì lúc đó sự tốn kém không còn giới hạn nữa. Trong khi tôi còn 6 anh chị em khác, nhưng họ có gia đình rồi nên mặc kệ.
Nguyen huu duc 21-10-2022 20:38:50
Bạn ơi, tui còn độc thân nè
trương thị minh hường 21-10-2022 13:42:19
Qua câu chuyện của em ,tôi rất thông cảm và hiểu được,vì chính tôi cũng có hoàn cảnh tương tự. Thật ra cũng một phần do bản thân mình,sống tình cảm quá,cả nể quá.Mang tiếng là anh chị em ruột thịt đó nhưng họ sống ích kỷ,có thái độ ỷ lại. Thôi thì còn cha mẹ thì mình lo được gì thì lo cho cha mẹ thôi,cha mẹ mất rồi,lúc đó mà bạn không có khoản tiền phòng thân thì bạn sẽ hụt hẫng thật nhiều, anh chi còn chưa thương mình chứ đừng nói tới cháu!
Vợ vùng vằng khó chịu, trách tôi ích kỷ, tính toán với nhà ngoại. Tôi hoang mang không biết mình sai ở đâu.
Sau chuỗi ngày lông bông, chồng tôi chính thức "nghỉ hưu" năm 38 tuổi. Tôi chính thức "có thêm con" cùng với 2 đứa lớn để nuôi và để... nặng đầu.
Nếu ai đó hỏi có khi nào nản lòng hay không, tôi tự tin trả lời là không; bởi những năm tháng đã qua với tôi chỉ toàn những thương yêu.
Trời chiều, gió bấc thổi, mưa lâm thâm. Tôi ăn cơm cùng ba mẹ bên hiên nhà, lòng sống lại những kỷ niệm ấu thơ.
Trước giờ chị luôn cho mình đúng, mình hơn người. Đã không biết sai, làm sao biết lỗi để sửa?
Chồng đánh, chồng chửi, chồng ngoại tình thì khóc cũng cam, đằng này chồng không quét nhà cũng khóc?
Mỗi lần tôi hỏi mẹ còn mong muốn làm điều gì trong cuộc đời, bà đều nói: “Mẹ ước được gặp lại ông bà!”.
Tôi không muốn em đi vào vết xe đổ của tôi, không phải đóng học phí cho những cảm xúc sai trái nhất thời.
Yêu và lấy anh Cao Thắng, chị Hương Ly thành con dâu của cô giáo chủ nhiệm thời cấp II. Chị luôn bất ngờ với cách đối xử của mẹ chồng.
Khi bạn bè chọn những việc nhàn nhã, con gái tôi lại chọn nghề dạy trẻ mầm non. Khi ngủ con còn giật mình vì nghe văng vẳng tiếng khóc của trẻ.
Vợ không muốn tôi liên quan đến tài sản trước hôn nhân là miếng đất 3 tỉ đồng, sổ tiết kiệm 1 tỉ đồng của cô ấy.
Chỉ cần con cái chịu khó lắng nghe, quan sát, đặt mình vào vị trí của ba mẹ, sẽ biết ba mẹ nghĩ gì, cần gì.
Có thể thấy, mất bình tĩnh chỉ là một trạng thái tâm lý bình thường của con người khi gặp tình huống căng thẳng.
Vì sao các cô các bà lại ưng thuận việc thú cưng có mặt trong phòng ngủ? Không lẽ cô ấy không thấy nhột?
Từ một người sôi nổi, hoạt bát, cuộc vui nào cũng tham gia, mấy nay chị Hà chỉ thích ở nhà, bạn rủ cỡ nào cũng chẳng đi.
Bạn tôi bị tai nạn lao động. Thế rồi, chồng cũ của cô ấy quyết định nuôi 3 mẹ con để cô yên tâm nghỉ hưu sớm.
Có một sự thật, trong cuộc sống vợ chồng, rất ít người này nói được ra câu cảm ơn người kia.
Chị sẽ phải sống khác đi thôi. Phải hướng về ngày mai của chính mình.