Con út

14/03/2013 - 07:05

PNO - PNO - Mẹ sinh em khi đã bước qua tuổi bốn mươi. Gia đình khó khăn cộng với sức khỏe yếu nên mẹ sinh em thiếu tháng, chỉ nặng 1,7 kg. Ngày em ra đời, cả nhà vừa hồi hộp vừa lo lắng.

Dù đã có hai chị nhưng ba mẹ vẫn cố sinh thêm em để thỏa mong ước có con trai nối dõi. Trời không chiều lòng người, em là đứa con gái thứ ba. Nhìn em bé bỏng yếu ớt chẳng ai cầm lòng được, nên ba mẹ cũng nhanh chóng quên nỗi buồn không có con trai. Bao nhiêu yêu thương cả nhà dồn hết vào em, hai chị hơn em gần 15 tuổi nên chẳng may mảy tị nạnh.

Con ut
 

Nhờ ơn trời, em ngoan ngoãn hay ăn chóng lớn, lúc ba tuổi em đã cứng cáp không thua gì bạn bè cùng lứa. Rồi hai chị lớn lên đi học, lấy chồng xa, mình em ở với ba mẹ. Mỗi lần về thăm nhà, chị và chị Hai không khỏi chạnh lòng khi nhìn ba mẹ ngày càng có tuổi mà phải chăm em như một đứa trẻ dù em đã chuẩn bị tốt nghiệp đại học. Có lẽ, nguyên nhân chỉ vì cả nhà đã quá nuông chiều em từ thưở bé…

Lúc em còn nhỏ, hai chị đang ở nhà, bao nhiêu công việc gia đình đều do hai chị đảm đương. Mẹ thương em sinh ra đã yếu ớt nên không hề sai bảo bất cứ điều gì. Em cứ thế lớn lên chỉ biết học và chơi. Trong nhà, em luôn được dành ưu tiên mọi việc. Em học giỏi nên ba mẹ càng tự hào và càng chiều em hơn. Em vùng vằng bỏ bữa không ăn là ba mẹ cuống quýt dỗ dành. Ba mẹ đã già nhưng có món gì ngon, của gì lạ là dành hết cho em, không dám đụng vào. Ngày xưa, chị nghĩ đó là chuyện đương nhiên vì em còn bé. Nhưng bây giờ, mọi việc vẫn cứ thế khiến chị rất buồn.

Mỗi lần về chơi, nhìn mẹ tóc đã bạc, tay chân đã yếu vẫn phải cặm cụi nấu nướng, giặt giũ trong khi em đi chơi hoặc ngồi nghe nhạc. Ba đều đặn đưa đón em đi học bất kể mưa hay nắng. Bao nhiêu tiền hai chị để dành biếu ba mẹ, hai người cũng dồn hết cho em mua sắm vì sợ em thiệt thòi. Chị còn nhớ, ngày học lớp hai, em đi diễn văn nghệ nhưng nhất quyết không cho mẹ đưa đi vì sợ bạn bè tưởng nhầm đó là “bà ngoại”. Chị chở em đi mà trong lòng thương mẹ vô cùng. Lớn lên một chút, em lại than vãn chẳng dám rủ bạn bè về nhà chơi vì “hai ông bà bô lụ khụ quá, tụi nó cười”.

Con ut

Mẹ mua sắm áo quần cho em thì em chê lạc hậu, quê mùa, không hợp thời trang. Vì chiều em, mẹ bảo chị làm thay từ đi họp phụ huynh, gặp bạn bè hay thầy cô, mua sắm đồ dùng sách vở để em khỏi phiền lòng. Chị em gái với nhau, chị nhiều lần bảo ban em phải tập tự lo cho mình vì ba mẹ chẳng sống cả đời với mình được nhưng em không nghe, còn trách chị không thương em, là con út em có quyền. Chị từng mong em lớn nhanh để đỡ đần ba mẹ khi hai chị ở xa nhưng em càng lớn ba mẹ lại càng vất vả hơn.

Có lẽ, đến lúc em có gia đình riêng và làm mẹ, em mới hiểu và thương ba mẹ hơn. Em sẽ thấm thía sinh con và nuôi con vất vả như thế nào, huống hồ là “mẹ già, con mọn”. Nhưng, đến lúc đó thì đã muộn mất rồi, em phải chăm lo cho chồng con đâu còn thời gian lo lắng cho ba mẹ nữa.
Con út hay con cả thì đều là con của ba mẹ, đều có bổn phận làm con như nhau phải không em?
 


HÀ LAM

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI