PNO - Tôi bất ngờ khi cô hàng xóm nói: “Bà hay thiệt, ở với con gái và con rể mà êm ru, không nghe cãi cọ, phiền trách hay giận hờn gì”.
Sở dĩ nói tôi bất ngờ, là vì lâu nay tôi bị để ý “dòm ngó” mà không biết. Hơn nữa tôi chưa từng nghĩ ở cùng con rể là phải có chuyện này chuyện nọ. Người ta hay cho rằng, trong gia đình ba thế hệ sẽ không tránh khỏi va chạm, mâu thuẫn phát sinh do “xung đột” mới - cũ. Tôi lại thấy không có gì trở ngại. Con cái lớn rồi, cứ để yên cho con tự lo liệu, sắp xếp, giải quyết chuyện riêng của hai vợ chồng. Mình đừng xen vào, bắt con sống theo ý mình. Đừng bênh con ruột.
Con gái tôi cứ dỗi “riết rồi thiên hạ không biết mẹ là mẹ của con hay của chồng con nữa”, “sao mẹ không về phe con”. Trong nhà, cái gì cần nói thì tôi nói, không thì thôi. Không ỷ là cha mẹ rồi “bạ đâu nói đó”.
Con rể, con gái và cháu ngoại của tác giả |
Tôi quan niệm, nếu con rể “biết điều” với mình thì mình mừng và cảm ơn, nếu ngược lại cũng không có gì phải nặng nề. Mình có đẻ, có nuôi rể ngày nào đâu mà đòi hỏi rể phải tốt với mình. Con ruột, đẻ ra nuôi lớn, đã đối xử với mình hoàn toàn không có gì để chê trách chưa? Rể thì cũng là con thôi, trẻ lòng non dạ, có sai sót cũng là điều dễ hiểu. Thông cảm, bỏ qua, không để bụng. Mấu chốt ở chỗ, mình là người lớn thì lúc nào cũng phải giữ cái đúng, cái phải, con cái mới tin tưởng, nể nang.
Đơn giản chỉ vậy thôi mà cái nếp “tam đại đồng đường” trong gia đình tôi từng ngày trôi qua yên ổn, nhẹ nhàng. Lúc con gái đi công tác xa, con rể có việc ra ngoài, tới giờ cơm con cũng lật đật chạy về nấu nướng, dọn lên cho mẹ vợ, xong mới đi công việc tiếp.
Con gái bận chăm con nhỏ, nên khi tôi bị bệnh nằm bệnh viện, một tay con rể lo. Có hôm, 12 giờ đêm mới xong ca trực cơ quan, rể chạy sang bệnh viện trông mẹ vợ. Sáng đẩy xe đưa mẹ vợ đi xét nghiệm, con rể ngủ gục, bị bảo vệ la. Tôi ăn uống tắm rửa, vệ sinh cũng chỉ trông cậy vào con rể nên ai cũng tưởng là con trai.
Mấy kỳ đi bầu cử, con rể nói với vợ, để anh chở mẹ đi bỏ phiếu. Tôi bị tật ở chân, thêm đau nhức khớp. Thế là con rể đỡ mẹ vợ lên xe, tới phòng phiếu phải dìu từng bước. Ai cũng khen “gia đình thương yêu gương mẫu”.
Lần tôi bị viêm loét dạ dày, sốt cao, rét run lập cập, hai đứa cháu ngoại quýnh quáng khóc chạy qua hàng xóm cầu cứu. Mẹ tụi nhỏ về kịp, đưa bà ngoại đi cấp cứu. Hai đứa cháu ở nhà mượn điện thoại gọi ba về gấp.
Con rể, con gái mê bóng đá, các cháu và bà ngoại cũng thích. Tới mùa là thức đêm coi Euro, V.League, vòng loại World Cup, nhất là khi có Đội tuyển Việt Nam tham gia tranh giải… Cả nhà cùng vỗ tay cổ vũ tưng bừng, bình luận rôm rả nửa đêm về sáng, vui như tết. Không khó để hòa đồng cùng con, cháu, bởi tôi không cho phép mình già nua, dù tuổi đã 80. Phải vui để sống chớ!
Con gái đối xử với tôi rất tốt. Làm mẹ của ba đứa con, phải nuôi dạy chúng trong khi nhà không dư dả, có khi còn thiếu hụt, vậy mà, con gái lo cho mẹ hết sức chu đáo. Tôi có nhớ đến món nào ngon cũng không dám nói ra. Bởi, con gái biết là tốn bao nhiêu cũng mua cho được, cho mẹ ăn đến ngán, tôi phải la nó mới thôi. Tôi sợ con tốn tiền, vì con còn phải lo cho ba đứa nhỏ.
Biết mẹ thích bông lài, con gái mua về một bụi lớn. Buổi sáng, mẹ ngắm màu hoa trắng yêu thích. Buổi tối, con hái hoa để vào cái khay nhỏ đem vào tận giường của mẹ “cho giấc ngủ thơm”.
Tôi chân yếu, không tự ra ngoài một mình, chiều chiều, con gái đi bộ tập thể dục, thấy cái gì lạ lạ, nó mang về: “Đố mẹ biết đây là cái gì”. Có khi là trái ổi sẻ chín thơm lừng rụng dưới gốc, khi cái bông me chua nhỏ xíu màu vàng nhạt gợi nhớ quê, khi là nhánh sử quân tử rất thơm… Chỉ là điều nhỏ nhặt vậy thôi mà tôi rất vui, vì hiểu con gái đi đâu làm gì cũng nghĩ tới mẹ. Con gái và con rể đều bận rộn mưu sinh, cuộc sống còn nhiều khó khăn, vất vả nhưng mẹ vẫn là một phần quan trọng.
Gia đình tôi đầy ắp yêu thương vậy đó, nên tôi không có gì để buồn. Trái lại, niềm vui như một liều thuốc quý giúp người ta trẻ lại, mỗi sớm mai thức dậy trong tâm thế tràn đầy năng lượng, phấn chấn và yêu đời.
Cả nhà tôi đều sống mạnh mẽ, lạc quan, vững vàng, sát cánh bên nhau, để vượt qua thử thách. Ở đâu có tình yêu thương, ở đó người ta sẽ có tất cả.
Kim Oanh
Chia sẻ bài viết: |
Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.
Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.
Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.
Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.
Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.
Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.
Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.
Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.
Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.
Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?
Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.
Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.
Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.
Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.
Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.
Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?
Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.
Sau bao nhiêu năm cách lòng, tôi đã thật sự hiểu mẹ, hiểu rằng mẹ có những lý do để rời xa ba, nhưng chưa bao giờ mẹ rời xa tôi.