PNO - Tôi bất ngờ khi cô hàng xóm nói: “Bà hay thiệt, ở với con gái và con rể mà êm ru, không nghe cãi cọ, phiền trách hay giận hờn gì”.
Sở dĩ nói tôi bất ngờ, là vì lâu nay tôi bị để ý “dòm ngó” mà không biết. Hơn nữa tôi chưa từng nghĩ ở cùng con rể là phải có chuyện này chuyện nọ. Người ta hay cho rằng, trong gia đình ba thế hệ sẽ không tránh khỏi va chạm, mâu thuẫn phát sinh do “xung đột” mới - cũ. Tôi lại thấy không có gì trở ngại. Con cái lớn rồi, cứ để yên cho con tự lo liệu, sắp xếp, giải quyết chuyện riêng của hai vợ chồng. Mình đừng xen vào, bắt con sống theo ý mình. Đừng bênh con ruột.
Con gái tôi cứ dỗi “riết rồi thiên hạ không biết mẹ là mẹ của con hay của chồng con nữa”, “sao mẹ không về phe con”. Trong nhà, cái gì cần nói thì tôi nói, không thì thôi. Không ỷ là cha mẹ rồi “bạ đâu nói đó”.
![]() |
Con rể, con gái và cháu ngoại của tác giả |
Tôi quan niệm, nếu con rể “biết điều” với mình thì mình mừng và cảm ơn, nếu ngược lại cũng không có gì phải nặng nề. Mình có đẻ, có nuôi rể ngày nào đâu mà đòi hỏi rể phải tốt với mình. Con ruột, đẻ ra nuôi lớn, đã đối xử với mình hoàn toàn không có gì để chê trách chưa? Rể thì cũng là con thôi, trẻ lòng non dạ, có sai sót cũng là điều dễ hiểu. Thông cảm, bỏ qua, không để bụng. Mấu chốt ở chỗ, mình là người lớn thì lúc nào cũng phải giữ cái đúng, cái phải, con cái mới tin tưởng, nể nang.
Đơn giản chỉ vậy thôi mà cái nếp “tam đại đồng đường” trong gia đình tôi từng ngày trôi qua yên ổn, nhẹ nhàng. Lúc con gái đi công tác xa, con rể có việc ra ngoài, tới giờ cơm con cũng lật đật chạy về nấu nướng, dọn lên cho mẹ vợ, xong mới đi công việc tiếp.
Con gái bận chăm con nhỏ, nên khi tôi bị bệnh nằm bệnh viện, một tay con rể lo. Có hôm, 12 giờ đêm mới xong ca trực cơ quan, rể chạy sang bệnh viện trông mẹ vợ. Sáng đẩy xe đưa mẹ vợ đi xét nghiệm, con rể ngủ gục, bị bảo vệ la. Tôi ăn uống tắm rửa, vệ sinh cũng chỉ trông cậy vào con rể nên ai cũng tưởng là con trai.
Mấy kỳ đi bầu cử, con rể nói với vợ, để anh chở mẹ đi bỏ phiếu. Tôi bị tật ở chân, thêm đau nhức khớp. Thế là con rể đỡ mẹ vợ lên xe, tới phòng phiếu phải dìu từng bước. Ai cũng khen “gia đình thương yêu gương mẫu”.
Lần tôi bị viêm loét dạ dày, sốt cao, rét run lập cập, hai đứa cháu ngoại quýnh quáng khóc chạy qua hàng xóm cầu cứu. Mẹ tụi nhỏ về kịp, đưa bà ngoại đi cấp cứu. Hai đứa cháu ở nhà mượn điện thoại gọi ba về gấp.
Con rể, con gái mê bóng đá, các cháu và bà ngoại cũng thích. Tới mùa là thức đêm coi Euro, V.League, vòng loại World Cup, nhất là khi có Đội tuyển Việt Nam tham gia tranh giải… Cả nhà cùng vỗ tay cổ vũ tưng bừng, bình luận rôm rả nửa đêm về sáng, vui như tết. Không khó để hòa đồng cùng con, cháu, bởi tôi không cho phép mình già nua, dù tuổi đã 80. Phải vui để sống chớ!
Con gái đối xử với tôi rất tốt. Làm mẹ của ba đứa con, phải nuôi dạy chúng trong khi nhà không dư dả, có khi còn thiếu hụt, vậy mà, con gái lo cho mẹ hết sức chu đáo. Tôi có nhớ đến món nào ngon cũng không dám nói ra. Bởi, con gái biết là tốn bao nhiêu cũng mua cho được, cho mẹ ăn đến ngán, tôi phải la nó mới thôi. Tôi sợ con tốn tiền, vì con còn phải lo cho ba đứa nhỏ.
Biết mẹ thích bông lài, con gái mua về một bụi lớn. Buổi sáng, mẹ ngắm màu hoa trắng yêu thích. Buổi tối, con hái hoa để vào cái khay nhỏ đem vào tận giường của mẹ “cho giấc ngủ thơm”.
Tôi chân yếu, không tự ra ngoài một mình, chiều chiều, con gái đi bộ tập thể dục, thấy cái gì lạ lạ, nó mang về: “Đố mẹ biết đây là cái gì”. Có khi là trái ổi sẻ chín thơm lừng rụng dưới gốc, khi cái bông me chua nhỏ xíu màu vàng nhạt gợi nhớ quê, khi là nhánh sử quân tử rất thơm… Chỉ là điều nhỏ nhặt vậy thôi mà tôi rất vui, vì hiểu con gái đi đâu làm gì cũng nghĩ tới mẹ. Con gái và con rể đều bận rộn mưu sinh, cuộc sống còn nhiều khó khăn, vất vả nhưng mẹ vẫn là một phần quan trọng.
Gia đình tôi đầy ắp yêu thương vậy đó, nên tôi không có gì để buồn. Trái lại, niềm vui như một liều thuốc quý giúp người ta trẻ lại, mỗi sớm mai thức dậy trong tâm thế tràn đầy năng lượng, phấn chấn và yêu đời.
Cả nhà tôi đều sống mạnh mẽ, lạc quan, vững vàng, sát cánh bên nhau, để vượt qua thử thách. Ở đâu có tình yêu thương, ở đó người ta sẽ có tất cả.
Kim Oanh
Chia sẻ bài viết: |
Là trụ cột của công ty, mỗi ngày con chỉ ngủ khoảng 2 tiếng đồng hồ, dành thời gian để giải quyết công việc, và kề cận bên mẹ.
Trẻ nhỏ có thể hành động vô thức khi chúng nổi giận. Vậy cha mẹ phải làm gì để hóa giải cơn tức giận đến điên lên của con trẻ?
Ở phút ban đầu, Elena xem Trương Văn Dân như “chiếc hộp đóng kín” đầy bí hiểm và hấp lực.
Trong cuộc sống, không có đúng, sai, mà là sự chọn lựa phù hợp cho hành trình riêng của mỗi người.
Ước tính, có hơn 50% thân chủ/khách hàng của tôi gặp các rắc rối liên quan đến giai đoạn dậy thì của trẻ.
Tuổi 30, tôi ước mơ tìm lại bước chân của mình. Tôi đã bừng tỉnh, dẫu có khó khăn và những vết thương lòng
Lúc này, tôi mới hiểu ra tình yêu thương, quan tâm con để ba mẹ có thể cùng con vượt qua giai đoạn ẩm ương của tuổi dậy thì.
Tôi biết ba có cảm giác bất lực khi đôi chân không thể chủ động lên lầu thắp hương cho ông bà, tổ tiên.
Từ hôm ngành giáo dục đóng cửa các lớp dạy thêm, chúng tôi bắt đầu rối loạn.
Anh Bernard là người Bỉ mà mê ẩm thực Việt, rồi quen cô sinh viên bưng bê ở quán ăn Việt Nam tại Brussels.
Chuyên gia mạng xã hội gọi hiện tượng này là “sống nhạt trên không gian mạng”.
Trong tâm thức người Việt, cúng giỗ là một nghi lễ truyền thống quan trọng để tỏ lòng thành kính tưởng nhớ người thân đã mất...
Mỗi năm chỉ về Việt Nam 1-2 lần nhưng những lần tiếp xúc, Linh đều cảm nhận được tình cảm mẹ chồng: “Mẹ không nói thương nhưng tất cả đều là thương”.
Khi có người hỏi ba món ăn nào ngon nhất trong đám giỗ, ba không ngần ngại trả lời là món xà bần (hay xào bần).
Đích đến của 2 phụ nữ ấy đều là con cái. Chỉ khác là 2 chị đi 2 con đường khác nhau mà thôi!
Từ những hành động, suy nghĩ tuy nhỏ nhưng có thể tác động đến tương lai như cách lý giải của hiệu ứng cánh bướm trong tâm lý học.
Sau chục năm bỏ nhà đi sống với người phụ nữ khác, ba con vừa quay về xin mẹ con con tha thứ.
Cuộc sống cứ thế trôi, nỗi đau cứ thế vơi dần và hình ảnh người thân cũng được gói ghém vào một ngăn nhỏ trong trái tim người ở lại.