PNO - Tôi chuyển từ TP.HCM ra Hà Nội sống, trong sự ngăn cản của bạn bè: “Tính mày phóng khoáng, xuề xòa, ra đó sống không nổi đâu”.
Chia sẻ bài viết: |
cat 11-01-2020 15:49:26
Những người khác trong gia đình cũng chào, mời người lớn tuổi hơn, đâu phải riêng bạn. Nhìn mọi người làm mà bắt chước. Nhà tôi cũng khá đông, trong những bữa giỗ chạp, lại càng đông. Thực ra chỉ cần nói: Con mời bố - mẹ xơi cơm, em mời các anh các chị xơi cơm, cô mời các cháu dùng cơm.... mời theo nhóm, đâu cần gọi từng người. Chào mời là chuyện nhỏ, mà bạn đã thấy khó, thì những việc khác nữa, hòa hợp sao được?
That tha 10-01-2020 23:06:39
Bài viết rất đúng thực tế của rất nhiều cô dâu khác biệt văn hoá. Nước mắt chan cơm! Đã vậy, dù ở văn hoá nào thì mẹ chồng cũng hay sống khách sáo, hình thức, không chịu hoà nhập với thời đại mà bắt con dâu phải sống theo ý mình, sống theo cách cỗ hủ của mình, độc tài... khiến cho con trai mình ỷ lại và gia trưởng. Nhiều vụ li hôn cũng từ đây. Chỉ cần họ biết nghĩ con gái nhà người ta cũng là cục vàng như con họ, nhưng về nhà mình nai lưng ra hầu (trừ giờ ở công ty) mà còn chẳng được yêu thương. Giờ là thế kỷ bao nhiêu rồi nhỉ?
Hagi 09-01-2020 09:58:18
Đã từng bị như thế, ăn uống phải chào hỏi, lễ nghi quá độ và rồi mình đã lựa chọn ra đi vì ngoài được người ấy yêu thương mình thì còn phải có tình yêu thương thấu hiểu từ gia đình người ấy mới mong hòa hợp, mới mong có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
09-01-2020 09:20:34
Ôi, bỏ vào Nam, hai vợ chồng, mỗi người mỗi nơi, là 1 giải pháp sai lầm rồi bạn gái ơi. Vợ chồng là phải sống cùng nhau và cùng giải quyết mâu thuẫn chứ. Tách ra như vậy, tôi bảo đảm việc 2 bạn ly dị không sớm thì muộn.
Hằng 09-01-2020 09:19:47
Tôi người bắc, vào nam sống. Rất nhiều điều thoải mái ở cách sống của người miền nam làm tôi thấy thú vị. Nhưng riêng việc "mỗi người tự bới tô cơm ra một góc ngồi ăn" thì tôi thấy không thích. Đã là gia đình thì cần có sự gần gũi, cần có khoảng thời gian sinh hoạt chung để các thành viên trong gia đình gần gũi nhau hơn. Ít nhất 1 ngày nên có 1 bữa ăn cả gia đình ngồi ăn chung để cha mẹ hỏi chuyện các con hôm nay đi học, đi làm có gì vui, để cùng kể cho nhau nghe về chuyện cô dì chú bác... và cũng để dạy cho con trẻ các cách ứng xử khi ra ngoài xã hôi, ví dụ khi đi ăn với người ngoài, cần nhìn lượng thức ăn mà gắp, không được thoải mái ăn cho đã miệng mình mà ăn hết phần người khác. Khi nhai khép miệng kẻo nước bọt bắn ra ngoài mất vệ sinh...
Miền bắc quá khuôn phép, miền nam quá thoải mái, nếu gia đình nào có thể dung hoà được văn hoá giữa 2 miền là tốt nhất.
Nguyễn anh tuấn 09-01-2020 08:59:33
Một vấn đề nan giải cho các cô dâu miền nam về miền Bắc là lễ nghĩa đặt lên hàng đầu, nếu không chịu thích nghi chỉ có chia tay.
pt 09-01-2020 08:46:41
Tào lao làm gì tới mức đó trước nhà tôi cũng đông cũng phải mời nhưng đứa bé nhất cũng chỉ nói con mời bố mẹ em mời anh chị là xong
Minh Tân 09-01-2020 08:32:06
Ly dị cho khỏe.
Từ bỏ công việc vì quá bận rộn, tôi lao vào những tất bật khác vì phải nuôi con mọn và chăm sóc gia đình.
Tình cờ biết về chứng “ngạt tình dục”, tôi tin nó là thủ phạm làm hỏng chuyện phòng the.
Đôi lúc, cách cư xử của anh khiến chị mơ màng nghĩ rằng mình cũng là “cơm nóng”, cũng mới lạ hấp dẫn với anh.
Sau vài phút nhẹ dạ, toàn bộ vốn liếng, của nả một đời gom góp đã đột ngột “bốc hơi”. Cái bẫy mọi người mắc phải chẳng lạ lùng.
Khác biệt cỡ nào cũng luôn cần sự lắng nghe và thấu hiểu, để nếu không đạt sự hòa hợp thì cũng vui vẻ chấp nhận sự khác biệt ấy.
Chị rơi vào tình trạng về nhà rồi nhưng trong đầu óc chỉ nghĩ đến việc công ty. Một lời nói của đồng nghiệp cũng khiến chị mất ngủ.
Trên mạng xã hội, những người càng không quen biết nhau càng dễ ca tụng nhau bằng những lời có cánh.
Tôi thực sự bị tổn thương khi anh không ngừng lo lắng, chăm sóc, chu cấp cho gia đình cô ấy.
Sau ly hôn, cô bạn thân đưa chị đi gặp bác sĩ tâm lý để trị liệu. Từ đây chị mới nhận ra, lâu nay mình bị chồng thao túng tâm lý.
Những gã trai vô tư ngày nào bỗng đùng một hôm thấy mình ngồi đây, đi qua bên kia sườn dốc cuộc đời với trăm điều dang dở.
Chị muốn con ghét anh, hận anh. Những lúc chồng vắng nhà, chị không tiếc lời kể tội anh.
Đứa cháu mà bà luôn coi thường chỉ vì là cháu gái giờ đã trở thành niềm tự hào trong mắt xóm giềng, bạn bè và thầy cô.
Tôi quyết định chấm dứt cuộc trò chuyện gây nghiện này. Khi Hưng nhắn tin, tôi trả lời khách sáo và luôn khoe chồng con...
Tờ đơn ly hôn đã 1 người ký sẵn, người kia cũng chẳng còn hy vọng gì nữa. Đúng lúc đó, con gái bị người yêu bỏ.
Tôi sợ ấu thơ của con bị đầu độc bởi những lời lẽ tiêu cực, thái độ thù địch giữa mẹ và ông bà nội...
Chưa chắc những người đang có chồng có vợ lại hài lòng với cuộc sống bằng những người độc thân hậu ly hôn.
Một đời bên nhau, nếu không có lúc tranh cãi, không có những giận hờn, chưa chắc đã là tốt.
Từ một người bận rộn, tôi trở nên nhàn rỗi khi các thành viên trong nhà dần vắng đi. Điều này khiến tôi thấy lạc lõng, khó thích nghi.