PNO - Trong tâm thức mỗi người đều có những điều vĩnh cửu nào đó cho riêng mình, với tôi, đó là những mùa xuân còn được ở bên cạnh cha, mẹ mình.
Chia sẻ bài viết: |
Phạm Thiết Hùng 11-02-2024 08:37:01
Tôi đã 70 tuổi, như thế bố mẹ đẻ và Nhạc phụ, Nhạc Mẫu cũng đã rong chơi trên áng mây vàng đã lâu. Hôm nay Mồng Hai Tết, một mình trong căn nhà 4 tầng ở Sài Gòn, bên ly cà phê đọc được bài báo này mà rưng rưng. Các con, cháu của tôi cũng đã bầu đoàn thê tử về quê chồng, quê vợ. Sau khi đã ăn Tết với chúng tôi mấy bữa cơm ngày 30 và Mồng Một. Nhớ lại thời còn trẻ vợ chồng tôi cũng đùm túm chút quà mọn về ăn Tết quê nội ngày 30 và Mồng Một. Đến trưa mồng Hai lại lếch thếch kéo nhau nhảy xe khách về quê ngoại trong giá rét, mưa phùn mùa xuân miền Bắc. Hết mấy ngày nghỉ Tết cả nhà mệt nhoài, có năm con tôi bị cảm lạnh ốm nặng. Nhưng, cả nhà vẫn háo hức, rổn rảng kể lại những ngày "xuân vận". Các con lại đề nghị Tết lại về quê. Tứ thân phụ mẫu mất cả rồi, có năm về quê, đứng trước cổng nhà không còn dáng mẹ, không có cha ra mở cổng và nói "các con về rồi...".... cứ như vậy, những lần về quê Tết thưa dần và ngưng hẳn. Bởi có về thì mình tự thấy xa lạ như người dưng "còn cha còn mẹ còn quê. Mất cha, mất mẹ, mất cả đường đi lối về". Do đó, Tết nào chúng tôi cũng hối thúc các con tổ chức về quê vợ, quê chồng của con. Mệt cũng về, chen chúc tàu xe cũng về, tốn kém tiền bạc cũng về với cha mẹ.
Nhiều người “nghiện” mối quan hệ với thú cưng vì trong mối quan hệ ấy, họ là người duy nhất có quyền chi phối, quyết định tất cả.
Câu chuyện ấy chỉ để nghe qua và cảnh giác, nó không đáng để ám ảnh, rã rời.
Không ít suy diễn còn cho rằng, tham gia thể thao là để thể hiện, để có những bức ảnh “sống ảo” khoe mạng xã hội…
Khi của chồng không còn là công của vợ, đồng tiền đã gây ra tiếng bấc, tiếng chì, làm tan vỡ hạnh phúc gia đình.
Tôi mong con em và các bạn trẻ khác trên hành trình vào đời không lạc lối vì mãnh lực đồng tiền, hào quang và những giá trị ảo.
Có ai đó đặt câu hỏi: Tại sao xã hội càng tiến bộ, cái ác trong con người lại càng tinh vi và man rợ hơn?
Anh Thanh Hồng và chị Hoài Lynh hiểu rằng, tình yêu cần sự bao dung, thấu cảm và trân trọng quá khứ của nhau.
Chiều tối về, mọi người rộn lên chút rồi... rút êm. Ti-vi hay dàn âm thanh ngoài phòng khách giờ chỉ còn làm bạn với cô giúp việc mỗi ngày.
Để có niềm vui trên sới bạc, người mẹ ở Quảng Nam ra tay tàn độc với chính đứa con trai mình.
Chẳng thành công gấp gáp nào lại tránh được những sai lầm.
Nuôi dưỡng một đứa trẻ từ khi lọt lòng đến khi trưởng thành cũng tựa như xây một ngôi nhà, gồm nhiều công đoạn.
Anh biết phải thay dần sự êm ái trong tổ bằng những cái gai. Nhưng trái tim người làm cha làm mẹ luôn có lý lẽ khác...
Với họ, tuổi già không phải là gánh nặng, mà là một hành trình tận hưởng những điều tốt đẹp.
Trí tuệ nhân tạo (AI) đang được nhiều phụ huynh xem như giải pháp thay thế phần nào vai trò của gia sư truyền thống. Điều này lợi hay hại?
Số năm của ngôi nhà trở thành thước đo thời gian để người lớn áng chừng hay lý giải cho mọi việc trong gia đình.
Đồng lương chỉ vài trăm ngàn đồng mỗi tháng, lại mắc bệnh hiểm nghèo, cuộc đời cô gái Đinh Thị Hương Giang tưởng như trôi qua trong lặng lẽ, vất vả...
Mẹ càng dốc sức vì con, con trai lại càng phũ phàng, vô cảm.
Cầu mong 2 đứa trẻ lớn lên, mạnh khỏe và vui tươi, như một cách các con cám ơn cuộc đời, cám ơn người đã cứu mình.