PNO - Trong tâm thức mỗi người đều có những điều vĩnh cửu nào đó cho riêng mình, với tôi, đó là những mùa xuân còn được ở bên cạnh cha, mẹ mình.
Chia sẻ bài viết: |
Phạm Thiết Hùng 11-02-2024 08:37:01
Tôi đã 70 tuổi, như thế bố mẹ đẻ và Nhạc phụ, Nhạc Mẫu cũng đã rong chơi trên áng mây vàng đã lâu. Hôm nay Mồng Hai Tết, một mình trong căn nhà 4 tầng ở Sài Gòn, bên ly cà phê đọc được bài báo này mà rưng rưng. Các con, cháu của tôi cũng đã bầu đoàn thê tử về quê chồng, quê vợ. Sau khi đã ăn Tết với chúng tôi mấy bữa cơm ngày 30 và Mồng Một. Nhớ lại thời còn trẻ vợ chồng tôi cũng đùm túm chút quà mọn về ăn Tết quê nội ngày 30 và Mồng Một. Đến trưa mồng Hai lại lếch thếch kéo nhau nhảy xe khách về quê ngoại trong giá rét, mưa phùn mùa xuân miền Bắc. Hết mấy ngày nghỉ Tết cả nhà mệt nhoài, có năm con tôi bị cảm lạnh ốm nặng. Nhưng, cả nhà vẫn háo hức, rổn rảng kể lại những ngày "xuân vận". Các con lại đề nghị Tết lại về quê. Tứ thân phụ mẫu mất cả rồi, có năm về quê, đứng trước cổng nhà không còn dáng mẹ, không có cha ra mở cổng và nói "các con về rồi...".... cứ như vậy, những lần về quê Tết thưa dần và ngưng hẳn. Bởi có về thì mình tự thấy xa lạ như người dưng "còn cha còn mẹ còn quê. Mất cha, mất mẹ, mất cả đường đi lối về". Do đó, Tết nào chúng tôi cũng hối thúc các con tổ chức về quê vợ, quê chồng của con. Mệt cũng về, chen chúc tàu xe cũng về, tốn kém tiền bạc cũng về với cha mẹ.
Dù việc đi học có vì tương lai của gia đình, và bận bịu đến đâu, người phụ nữ không được bỏ bê việc nhà.
Con không thích tâm sự với ba, chỉ được mấy câu là ba con đứng dậy bỏ đi hoặc con kiếm cớ rút lui.
Hơn 360 ngày mỗi năm, anh Thắng lái xe đi làm cùng vợ, chỉ có 2 - 3 ngày trong số đó anh tách riêng đi nhậu cùng bạn bè.
Cậu Ba độc thân. Đã nhiều năm rồi, cậu chọn cách sống chậm rãi, ít ồn ào, không phiền lụy ai.
Anh thầm ước đời mình sẽ được thêm thật nhiều lần chạy về cắt tóc cho mẹ thương yêu...
Tiến sĩ Ngô Đắc Thuần dành cho chúng tôi một buổi trò chuyện ngắn về cách anh cân bằng cuộc sống và tìm thấy bình an trong việc chăm sóc gia đình.
Đâu hẳn cái gì cũng phải nhanh mới vui. Tôi thôi tức giận mỗi khi cháu ăn chậm, thôi bức xúc khi chúng không chịu đi tắm.
Ba chị giờ như đứa trẻ hay quên, hay cáu gắt, nhưng tình thương ông dành cho chị vẫn bao la như ngày chị còn bé.
Tôi hay cằn nhằn má, mấy viên thuốc huyết áp, tiểu đường mà cũng quên trong khi mấy chục ngày giỗ trong họ hàng thì chẳng quên ngày nào.
Từ kinh nghiệm và tay nghề giỏi của ông, con cháu được học hỏi nhiều kiến thức về y tế.
Dù ở vùng quê xa xôi nghèo khó, những người phụ nữ nông thôn vẫn rất nhanh nhạy để bắt nhịp xu thế.
Câu chuyện về thương hiệu Tân Mỹ và truyền nhân đời thứ 3 với các sản phẩm kết hợp giữa những nét cổ truyền và mang hơi thở đương đại.
Khi nghe đàn ông nói xấu phụ nữ, đa phần những người văn minh, bất luận là nam hay nữ, đều chung kết luận: đó là một người đàn ông xấu tính.
Trong cuộc chọn lựa lần 2 này, có thêm những biến số khó lường: con cái, họ hàng, người cũ… mà con cái có lẽ là phần khó nhất.
Trong những câu chuyện ấy, bà ngoại tôi hiện lên với hình tượng một phụ nữ miền biển, rất tháo vát, có khiếu buôn bán và yêu chồng, thương con.
Kể cả khi lâm trọng bệnh, ngoại vẫn luôn cố thực hiện cho tròn lời đã hứa với tôi.
Nhu cầu tập huấn cho trẻ em cách thức thoát hiểm khi rơi vào những tình huống nguy cấp là vô cùng quan trọng.
Mỗi năm có hơn 33.500 người tử vong do các tai nạn và tình huống khẩn cấp. Con số thương vong này hoàn toàn có thể giảm thiểu...