Cổ tích về đâu?

26/10/2015 - 08:21

PNO - Thằng Nỉ chiều chiều bưng tô cơm ngồi ngoài sân, trệu trạo nhai. Từ ngày bà đi, trong ngôi nhà của nó đã không còn cổ tích.

Co tich ve dau?

Bà Môn mất tích.

Vợ chồng Tư Xáo xấc bấc đi tìm. Nói tối hôm trước còn thấy bà vô mùng mà tờ mờ sáng vợ Tư Xáo dậy đi chợ đã không thấy đâu nữa. Mùng mền chiếu gối được xếp ngay ngắn, y như mỗi sáng bà Môn vẫn làm.

Thường thì tầm bốn giờ sáng bà Môn đã thức giấc, mở nắp khạp múc nước rửa mặt rồi đi ra nhà trên, ngồi võng. Tiếng dép lẹp xẹp có lúc làm thằng cu Nỉ thức giấc, vợ Tư Xáo cũng hay càm ràm nên sau này bà Môn bỏ dép đi chân không.

Chứ bắt bà nằm yên trong mùng đợi trời sáng thì không làm được. Người già hay vậy. Cứ gà gáy canh hai canh ba là bắt đầu trở giấc. Không quét nhà quét sân thì cũng đi tước lá tưới cây.

Con cháu than ồn khó ngủ thì bà thôi không làm nữa, mắc võng ngoài hiên ngồi đưa kẽo kẹt, nhìn mãi về chân trời đằng đông chờ mặt trời lên. Mỗi ngày của bà Môn bắt đầu như thế cũng mấy năm ròng rồi.

Chuyện bà Môn mất tích khiến cả xóm Bình Bát một phen nháo nhào. Người người đổ ra đi tìm, cuối cùng tìm thấy cái xuồng nhà Tư Xáo dạt vào rạch Mía Lau, cách xa cả một chặng đò dọc. Bà Môn đi đâu xuống tận miệt này? Tư Xáo mặt mày hốc hác. Cái xuồng ở đây còn người không thấy. Có lẽ nào… Người xóm Bình

Bát lặng đi. Con sông hiền hòa quanh năm bây giờ mang theo sóng nước một nỗi đau thương lùa về. Thằng cu Nỉ níu tay mẹ khóc từng chập. Bà nội đêm đêm kể chuyện xưa cho nó nghe. Toàn chuyện cổ tích với những cái kết có hậu, đâu có đoạn kết nào như thế này.

Bình thường xuồng nhà Tư Xáo chỉ có hai vợ chồng đi lấy hàng hoặc ra chợ. Bà Môn có đi cũng loanh quanh đường làng, cớ gì đêm hôm tối trời lại một mình dong xuồng đi đâu.

Mấy ngày trời xóm Bình Bát đi đâu người ta cũng kháo chuyện bà Môn. Có người còn khấn bà sống khôn thác thiêng thì trôi về chỗ những con rạch chiếc, đừng trôi ra tận cửa sông hồn thiêng phách tán biết đâu mà tìm.

Nhà Tư Xáo rối ruột lúc tin bà đã chết lúc hy vọng thẫn thờ. Có chết cũng phải tìm thấy xác. Nhưng thi thể bà Môn không nổi lên. Làm sao biết được khúc sông nào có bà nằm lại hay ở đâu đó trong đất trời. Mà có nơi nào là không cô đơn, lạnh lẽo?

Tư Xáo đi dò hỏi khắp nơi nhưng không ai thấy bà Môn. Chỗ người ta nghe tiếng chó sủa lúc trời hửng sáng, nơi bảo bạn hàng cập bến chợ lúc hừng đông nhiều lắm. Nhìn thì thấy có người đi ngang chứ đâu biết ai là ai.

Bà Môn cũng đâu có mấy chỗ để đi. Hồi dì Năm còn sống, bà hay biểu Tư Xáo chở đi thăm dì. Có khi tự bắt

xe lên thị trấn vô chùa thắp nhang cho dì Hai, dì Ba, dì Tư và cậu Út tro cốt hương hồn đang nằm trong đó. Giờ dì Năm cũng về với đất. Bà Môn còn mỗi vợ chồng Tư Xáo là máu mủ ruột rà. Chuyện làng đồn xa, tin bà Môn mất tích chẳng mấy chốc lan truyền khắp nơi. Chiều chiều người xóm trông sang, thấy Tư Xáo ngồi bất động trong sân nhà như một gốc cây bị đốn ngang cằn khô không thể đâm chồi trở lại.

Tháng trước, bà Môn sinh tật đãng trí. Hay nói chuyện nọ xọ chuyện kia. Bà không nhớ rõ tên ai, ngoài thằng cu Nỉ. Đêm đêm vô mùng bà vẫn ngoắc nó:

- Nỉ, vô bà xoa lưng cho ngủ.

- Cu Nỉ, vô bà kể chuyện cho nghe.

Những đêm thằng cu ngủ trong phòng cùng ba mẹ, bà Môn nằm nhìn trân trân lên đỉnh mùng. Không có tiếng rì rầm kể chuyện của bà, chỉ còn nghe mấy con muỗi vo ve vo ve và con nước vỗ ì oạp ngoài bến sông.

Có lúc người ta thấy bà ngồi nói chuyện một mình. Nói bà nằm mơ thấy ông thần Sấm, tay cầm búa nhìn mặt mày hung tợn nhưng giọng nói rất ôn tồn, nói bà đừng sợ gì cả. Có lúc bà bảo ông Hữu về (ông Hữu là chồng bà, đã mất hơn mười mấy năm trước) hỏi có muốn đi theo ông không? Bà lắc đầu

bảo còn thằng cu Nỉ, tối tối kể chuyện cho nó nghe. Bà đi rồi nó nhớ, nó biết tìm ở đâu. Vậy là ông vén nước bước vào một nơi có không gian sáng chói không biết đó là đâu. Có lúc bà hỏi cái giường ấm của mình đâu rồi, ở đó có đám cá tôm hay nói chuyện với bà.

Chúng làm bạn với bà lâu lắm, kể đủ thứ chuyện dưới thủy cung. Rồi có khi con chim trên trời đáp xuống đậu trên đầu giường, hỏi bà có thấy nắng không nó sẽ bay đi kêu ông trời đổ mây che nắng. Bà kể nhiều lắm, toàn những chuyện ở đâu không thuộc về thế giới này mà người nghe chỉ biết lắc đầu.

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • “Người thứ ba”

    “Người thứ ba”

    20-12-2024 10:00

    Thế nhưng, cũng chính vì quá thân, cộng với suy nghĩ “thân thì không cần giữ kẽ”, chị thường xuyên làm chúng tôi khó xử.

  • Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    20-12-2024 06:34

    Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.

  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.