Cố nhân và tình nhân

25/09/2018 - 06:00

PNO - Đàn bà, nhiều khi ảo tưởng, cứ ngỡ con cá vuột mất là con cá to, nên hờ hững với những gì mình đang có, kể cả mình hiểu rất rõ giá trị của hiện tại - giá trị mà nhiều người khác mơ ước.

Có ai đó đã từng bảo, cố nhân thì xao xuyến còn tình nhân thì quấn quýt. Cố nhân đương nhiên là người đã thuộc về quá khứ, đã ở trong vùng ký ức, còn tình nhân mới là hiện tại. Vậy mà, đôi khi chính cố nhân lại làm cho mối quan hệ với tình nhân trở thành bi kịch. Kiểu như đồng sàng dị mộng. Mà kể cùng lạ! Nhiều khi tình nhân đối đãi với mình rất chu đáo, ân cần, nhưng hình bóng cũ vẫn cứ lảng vảng, khiến hạnh phúc hiện tại lu mờ hay chỉ như kiểu đắp đổi cho có. Nhân gian gọi là bỏ mồi bắt bóng.

Co nhan va tinh nhan
 

Đàn bà, nhiều khi ảo tưởng, cứ ngỡ con cá vuột mất là con cá to, nên hờ hững với những gì mình đang có, kể cả mình hiểu rất rõ giá trị của hiện tại - giá trị mà nhiều người khác mơ ước. Bản tính lãng mạn cộng với đôi chút (có khi chỉ là vài khoảnh khắc) chưa hài lòng nào đấy là sinh ra so sánh. Sao mà người ấy trước đây dịu dàng, ngọt ngào đến vậy? Sao mà người đàn ông đang bên cạnh mình lại khô cằn, thô lỗ quá? Đại khái thế.

Tính cách đàn ông thường bước qua là quên, xong là thôi, ít khi vương vấn. Dù cố nhân có mặn nồng cỡ nào cũng khó để người đàn ông bận lòng. Nhưng đàn bà, luẩn quẩn loanh quanh, hay… nhai lại, nhớ lại, có khi chủ động tìm lại. Cái câu “tình cũ không rủ cũng tới” đa phần do chị em tự tạo hoàn cảnh cho chính mình. Mỗi khi bản thân thất vọng với những gì đang có, đàn bà lại mơ mộng về cái thuở xa xưa, tiếc sao chẳng cùng người xưa chung đời. Họ không hiểu, “nếu chúng mình có thành đôi lứa, chắc gì ta đã thoát ra đời khổ đau” (Bài không tên cuối cùng - Vũ Thành An).

Gái nhớ thương, tiếc nuối người cũ; trai say sưa, mê đắm người mới; âu cũng là tâm lý thường tình của con người. Với đàn ông, nếu phải lựa chọn giữa cố nhân và tình nhân, họ đương nhiên nghiêng về sự hiện hữu bằng xương bằng thịt bên cạnh. Tình nhân, chứ không đề cập đến vợ đâu nhé. Đàn bà, bâng khuâng mơ màng lắm, nhưng rồi cũng phải tỉnh ra khi biết sự thật phũ phàng: cố nhân chưa chắc đã nặng tình nặng nghĩa gì với mình, họ chỉ tò mò muốn biết, người xưa giờ ra sao, có vui không, có hạnh phúc không... như họ vẫn quan tâm vô số người khác, vậy thôi. Nếu cố nhân của đàn ông mơn mởn đẹp ra, câu chuyện có thể khác; chứ cố nhân tàn tạ, héo hắt, đau buồn thì thôi, đừng mong chi cho thêm đau lòng.

Co nhan va tinh nhan
Ảnh minh họa

Với phần lớn đàn bà, cố nhân thường chỉ hiện diện trong tâm tưởng dưới dạng một ánh mắt, một nụ cười, một cái nắm tay hay một kỷ niệm đẹp. Bấy nhiêu thôi cũng đủ để lấp đầy nhiều khoảng trống, những ngày tháng chông chênh. Nhưng với nhiều đàn ông, cố nhân thường gắn với một đêm nồng cháy, một giai đoạn ái ân nào đó, chí ít cũng là một ký ức liên quan tới tình dục. Hoặc giả, từng đắm đuối lắm, nhưng chưa có được, nên họ ghim ghút trong lòng, bày ra nhiều chiêu trò để tiếp tục chinh phục cho bõ ghét, cũng không phải hiếm gặp.

Đừng trách đàn ông phàm phu tục tử, quá coi trọng bản năng mà quên đi những cảm xúc đẹp đẽ, thiêng liêng. Đối với họ, nghĩ về cố nhân mà không có gì để rạo rực, để khao khát, nhớ nhung thì… vứt. Nếu như duyên số cho họ gặp lại, đàn ông nhìn cố nhân, thấy nhan sắc xuống cấp, "mặt tiền" và "điện nước" đều hao hụt thì dù có khơi gợi bao nhiêu kỷ niệm chăng nữa e cũng chẳng tác dụng gì. Đàn ông thừa lý trí và toan tính để không vì chút cảm xúc của trái tim mà quên đi những rung cảm về mặt thể xác. Không có thể xác, cố nhân chỉ nên lùi vào quá khứ và ở yên đấy cho xong.

Tôi nhớ từng đọc một cuốn sách, tác giả kể kỷ niệm thời mình còn trai trẻ, sống trong một vùng núi có phần hoang sơ. Anh thầm để ý một cô gái bản xinh đẹp, nhưng tuổi trẻ nhút nhát, tự ti nên chưa có dịp tiếp cận. Nào may, anh tình cờ gặp cô ấy đang khỏa thân tắm suối, trong một đêm đẹp như tiên cảnh. Anh chập chờn mãi trên bờ, đi thì dở mà ở cũng không xong, cứ lần chần chờ đợi. Rồi thu hết can đảm, anh cũng nhào xuống nước, vừa xưng tên đánh tiếng, vừa thổ lộ tâm tư, vừa liều mạng… ôm chầm lấy cô gái kia. Cuống quýt, bồi hồi, anh giật mình xấu hổ khi bản lĩnh đàn ông thời “trẻ trâu” không làm chủ nổi - vừa chạm vào da thịt cô gái là “xong” luôn. Anh lên bờ, cắm đầu bỏ chạy…

Ký ức về cố nhân nhuốm màu nhục dục ấy đeo đẳng người đàn ông, khiến họ phải sẻ chia thành câu thành chữ, làm cho tình nhân, nếu biết được trái tim kia còn mơ tưởng, sẽ đau đớn giận hờn. Thì cũng đành vậy. Làm tình nhân chưa chắc đã hạnh phúc hơn cố nhân. 

Lưu Ly

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI