Chúng tôi đến với nhau khi anh đã ly hôn bốn năm, có một con gái. Anh không giấu tôi điều gì, kể cả lý do vì anh nghèo nên chị ly hôn. Ngay từ khi quen anh, ba mẹ chị đã ngăn cấm nhưng chị kiên quyết lấy anh cho bằng được.
Người ta thương khi xa, ghét khi gần, anh chị rơi vào trường hợp thứ hai, nhất là khi chị cấn bầu, bố mẹ chị chăm chút nâng niu như trứng mỏng trong khi anh vụng về hậu đậu. Tiếng bấc tiếng chì, tiếng gió tiếng mưa, lâu dần cũng thấm, thay vì bảo vệ anh như trước, nay chị cũng quay sang chỉ trích nhiếc móc nói chồng vô dụng, đã nghèo còn sĩ khi không chịu vào làm ở công ty của bố vợ. Cái bằng đại học thì sao, giờ chỉ cần búng tay có thể hốt nguyên container, ở đó mà chảnh.
|
Ảnh minh họa |
Anh nghĩ vợ bầu bì mệt mỏi nên cáu bẳn, nhưng càng nhún, càng cố chăm sóc gần gũi thì càng bị chị nói năng nặng nề hơn, có lần chị nói thẳng "bằng tuổi này anh có gì trong người ngoài cái xe cà tàng, tiền bạc không nhà cửa chẳng, thế mà cứ khư khư bám lấy công việc chết đói mà không chịu thay đổi".
Anh cố đến năm con gái 8 tuổi mới chủ động nói chuyện chia tay. Chị đồng ý ngay không một cái nhíu mày, hẳn cũng hiểu chị và anh thuộc hai thế giới, có o ép thì cũng chỉ là tạm bợ chứ không thể lâu dài.
Con gái chị nuôi và không cần chồng cũ chu cấp nhưng mỗi tháng anh vẫn đều đặn chuyển một số tiền vào tài khoản riêng, nói sau này dành cho con gái dù biết nó chẳng thiếu gì.
Lấy tôi, anh nói sẽ thôi không chuyển tiền nữa vì chúng tôi có nhiều thứ phải lo, tôi không đồng ý, nói anh cứ làm những việc đã làm, con gái anh không cần nhưng là tấm lòng của ba, mai kia nó sẽ hiểu. Tôi đang mong chờ con mình chào đời và cũng muốn được ba nó thương yêu, chăm sóc. Vì thế, tôi không muốn mẹ con tôi sẽ lấn lướt hay cướp đi tình thương của người khác.
Có bầu tám tháng, tôi xin làm việc tại nhà vì di chuyển khó khăn, đúng lúc này, anh mang con gái về vì mẹ nó bị bệnh phải ra nước ngoài chữa trị sau thời gian dài chạy chữa trong nước. Bố mẹ chị đi cùng nên con bé không có ai chăm sóc. Tôi nhìn con bé, nó khá xinh nhưng có vẻ gì đó gan lì.
|
Ảnh minh họa |
- Cô là dì ghẻ!
Đó là câu đầu tiên con bé thốt ra lúc ba nó vừa đi khuất. Tôi mỉm cười đỡ bụng ngồi xuống ghế:
- Đúng rồi, dì ghẻ, mẹ kế, mẹ hai… đều đúng, nhưng con đã tìm hiểu khi nào mình sẽ dùng từ nào chưa?
Con bé bĩu môi bỏ đi, năm nay nó đã mười tuổi, cái tuổi chưa đủ khôn nhưng cũng có hiểu biết. Có mặt anh thì nó im lặng ngoan ngoãn, gọi tôi bằng mẹ xưng con, không có anh thì nó nói trống không hoặc gọi tôi là mụ phù thủy và bắt đầu giở những trò tai quái, ví như lau miệng lau tay xong, nó quăng giấy xuống đất chứ không bỏ vào thùng rác, tôi nhắc thì nó trợn mắt nhìn lại, rút thêm mấy tờ giấy nữa nghênh ngang ném thẳng xuống đất và vênh mặt bỏ đi. Hoặc cố tình đổ nước uống dư xuống sàn, quăng quần áo lung tung kể cả đồ dơ đồ sạch.
Tôi đã nói chuyện nhỏ nhẹ, phân tích cho con bé hiểu, rằng con sẽ không ở đây lâu, mẹ con sẽ nhanh khỏi bệnh và con sẽ về sống với mẹ như cũ, “mẹ nào cũng thương yêu con mình nhất trên đời, nếu con không ngoan, mẹ con sẽ buồn và bệnh lâu khỏi, sẽ lâu về”. Tôi cũng nói rõ, sẽ chăm sóc nó thay mẹ ruột, “nhưng chắc chắn không chu đáo bằng mẹ vì cô chưa hiểu con, vì con luôn khó chịu và không muốn nói chuyện với cô”.
|
Ảnh minh họa |
Một ngày hai ngày tôi còn gắng gượng, nhưng càng ngày tôi càng không chịu nổi. Cchúng tôi như đang ở trong một cuộc chiến âm thầm nhưng quyết liệt, một ngày trôi qua dài như thăm thẳm. Những thương cảm ban đầu trong tôi dần phai nhạt, tôi bắt đầu suy nghĩ tại sao mình phải quỵ lụy hầu hạ một đứa trẻ chẳng dây mơ rễ má gì. Tôi làm vợ ba nó, đâu có nghĩa phải chăm sóc nuôi nấng nó, nhất là khi nó luôn nhìn tôi với ánh mắt thù hằn không hiểu ai đã trang bị cho nó.
Bất lực, tôi đành lén quay lại những lúc nó “sống thật”, đưa cho chồng xem. Anh kinh ngạc và gần như lập tức nói, anh sẽ mang nó về ngoại, không thể để nó ở đây được. Có nghĩa ngày mai tôi sẽ bình an!
Tưởng đêm ấy tôi sẽ ngủ ngon vì quyết định của chồng, hóa ra tôi lại trằn trọc, bà ngoại con bé mới ở bên kia về nói rằng mẹ nó có thể không về. Khi ấy con bé sẽ ra sao? Ông bà ngoại con bé liệu có chăm sóc dạy dỗ nó được không, rồi còn chuyện học hành, tương lai. Rồi đây nó chỉ còn ba nhưng ba lại có gia đình khác, nó có lớn lên trong oán hờn thù ghét? Không biết có phải vì đang bầu bì nên tôi nghĩ linh tinh, nhưng thật sự không đành lòng.
Chồng im lặng khi nghe chuyện nhưng anh cũng đồng ý và luôn miệng dặn dò tôi phải chú ý sức khỏe. Mai này lớn lên, có thể nó sẽ trách chúng tôi đã “lừa” nó, nhưng không thử thì làm sao biết.
|
Ảnh minh họa |
Thay vì đưa nó về ngoại thì tôi sẽ là người ra đi. Không biết ba con nó nói gì với nhau mà lúc tôi vừa khóc vừa thu dọn đồ đạc, tôi thấy con bé thấp thoáng ngoài cửa, nét mặt có chút lo lắng và thấp thỏm. Lúc taxi lăn bánh, nó đứng sau cửa sổ nhìn theo.
Tôi xoa bụng, mẹ con tôi về chơi với ngoại ít ngày rồi sẽ trở lại nơi này, khi ấy con tôi hẳn đã chào đời. Mong là thời gian này hai ba con sẽ nói chuyện nghiêm túc với nhau và con bé sẽ khác. Có thể nó sẽ về sống với ngoại hoặc ở lại, gia đình bốn người chúng tôi sẽ sống cùng nhau. Ban đầu sẽ lọng cọng ngượng nghịu, nhưng mỗi người cố gắng một chút thì đâu sẽ vào đấy, chúng tôi sẽ là một gia đình, phải không?
Nghi Xuân (An Giang)